Tiếng động cơ xe mỗi lúc một gần, Thẩm Thanh Mặc bị một đám vệ sỹ lôi đi. Ông ta không phản kháng, quay đầu nhìn Thẩm Ninh cách đó không xa, đáy lòng chua chát.
Tiểu Ninh, cậu không thể giấu con mãi được, vốn dĩ là không thể giấu nổi. Cậu vẫn luôn hy vọng con không lấy người đàn ông đó, còn tự tay điều chế thuốc làm hại bà nội cậu ta. Nhưng cuối cùng, cậu lại không thể ngăn được nhiều chuyện như thế, con cứu sống bà ta, còn chung sống với người đàn ông đó, dù không có chứng cứ xác định vụ phóng hỏa là do Lục Bác Dịch làm, nhưng đối với gia đình nhà họ Thẩm lúc đó, một lúc mất đi ba người, khác gì bức chết?
Còn cả Tiểu Niệm của ông ta...cũng đã không còn...
Thẩm Ninh thần trí mơ màng, cả người mềm nhũn, bên tai dường như không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, hai hàng nước mắt chảy dọc gò má, lồng ngực như bị thứ gì đó bóp chặt, khó chịu đến không thở nổi.
Tại sao lại là anh ấy chứ?
Người cô hận thù bao nhiêu năm qua, thề sống chết không đội trời chung, vậy mà lại ngay bên cạnh cô, ngày đêm cùng chung chăn gối?
Sao có thể chứ? Không thể như vậy được...
"Cô Ninh, cô không sao chứ?" Một người vệ sỹ nhận ra cô, ngồi xổm xuống hỏi han.
Thẩm Ninh dường như không nghe thấy, lảo đảo đứng dậy, người đó liền đỡ lấy, không yên tâm mà hỏi lại lần nữa.
"Cô Ninh? Hay là tôi đưa cô về biệt thự Lục gia?"
"Không, tránh ra..."
Thẩm Ninh lắc đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-luc-chu-lam-toi-dau-day/1722443/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.