Thẩm Ninh chạy vội vào nhà vệ sinh, xối nước vỗ vào mặt, cố gắng để bản thân tỉnh táo lại một chút. Cô ngẩng đầu lên, không ổn rồi.
Mặt vẫn đỏ như mông khỉ!
Lại chạy ra ngoài, may mắn gặp được một cậu nhân viên ở đây đang nghỉ tay, kéo mạnh.
"Cậu có thứ gì để giải rượu không?"
"Gì ạ?"
"Giải rượu." Thẩm Ninh nghiến răng.
"À...hình như có..."
Thẩm Ninh quay lại thấy Lục Tuyết vẫn gật gù ngồi đó, không nghĩ nhiều mà ném hết mấy vỏ lon bia trên bàn đi.
Lục Bác Dịch cũng vừa tới.
"Thẩm Ninh!"
"Ừ, em ở đây!" Xem nào, hình như giọng đã rõ hơn lúc nãy rồi thì phải.
Người đàn ông nhướng mày nhìn Lục Tuyết, không nói nhiều bế ngang cô ấy lên đi ra xe. Thẩm Ninh biết điều chạy theo, không dám chậm trễ.
Cả đoạn đường đi không ai nói gì, Lục Tuyết ngồi phía sau chốc chốc lại rú lên một tiếng, những lúc đó Thẩm Ninh chỉ biết cười trừ nhìn anh. Còn Lục Bác Dịch từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt vô lăng, mắt nhìn thẳng.
"A Dịch, giận sao?" Cô nghiêng vai lại gần, không dám quá gần khiến anh phát hiện.
"Ngồi im!"
Lạnh!
Quãng đường về nhà đã bị rút ngắn còn một nửa. Sau khi giao Lục Tuyết cho quản gia, Lục Bác Dịch ngay lập tức kéo Thẩm Ninh đi, đóng mạnh cửa.
"Chờ đã, nghe em...ưm..."
Lời nói phía sau bị nuốt chửng vào trong, Thẩm Ninh trợn tròn mắt, hàm răng bị người đàn ông thô lỗ cạy mạnh, đảo quanh một lượt.
Cô hết sức đẩy, vừa đẩy vừa đập, chảy cả nước mắt. Lục Bác Dịch giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-luc-chu-lam-toi-dau-day/1722438/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.