"Ninh Ninh, Thất Tịch vui vẻ!"
Trái tim thiếu nữ run lên.
Có vẻ như đây là lần đầu kể từ lúc quan hệ của hai người trở nên tốt hơn, anh gọi cô thân mật như vậy.
Nhìn bộ dáng ngẩn ngơ của cô, anh khẽ cười.
Thẩm Ninh ôm lấy cổ anh, phấn khích nhảy cẫng lên, một chân chống đất, một chân co lên.
"A Dịch, sao em lại có thể thích anh đến thế chứ?"
Anh cúi người, dán chặt lên bờ môi anh đào của cô.
Ngày lễ tình nhân năm nay, cô không còn cô đơn nữa rồi!
Pháo hoa nhanh chóng kết thúc, trời cũng nhiều sương hơn, cảm giác hơi lạnh.
"Em đói."
"Ừ, về nhà thôi."
Thẩm Ninh nán lại. "Có thể đến nơi nào chỉ có chúng ta không?"
Lục Bác Dịch không nói, cất bước đi thẳng. Thẩm Ninh biết anh đã đồng ý, vui vẻ chạy theo.
"Em hơi mỏi mắt, lát nữa đến nơi nhớ gọi em."
"Ừm."
Thẩm Ninh với cái bịt mắt phía sau rồi đeo lên, ngả ghế ra sau cho thoải mái rồi bắt đầu ngủ.
Người đàn ông khẽ nhìn, tâm tư phức tạp.
Một cô gái như cô, tính khí nóng nảy, hành sự bất thường. Tiếp xúc lần đầu rất có cảm giác cô gái này không bình thường, nếu giây trước còn đang khóc lóc thảm hại thì ngay giây sau, cô ấy có thể ngay lập tức cười rạng rỡ, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Đời này của cô, thứ duy nhất có thể khiến cô bận tâm chính là cái chết của mẹ và em trai mình.
"Ninh Ninh?" Anh tắt máy, lay nhẹ cô.
Thẩm Ninh mơ màng tháo bịt mắt, vỗ nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-luc-chu-lam-toi-dau-day/1722436/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.