"Ninh Ninh, Thất Tịch vui vẻ!" Trái tim thiếu nữ run lên. Có vẻ như đây là lần đầu kể từ lúc quan hệ của hai người trở nên tốt hơn, anh gọi cô thân mật như vậy. Nhìn bộ dáng ngẩn ngơ của cô, anh khẽ cười. Thẩm Ninh ôm lấy cổ anh, phấn khích nhảy cẫng lên, một chân chống đất, một chân co lên. "A Dịch, sao em lại có thể thích anh đến thế chứ?" Anh cúi người, dán chặt lên bờ môi anh đào của cô. Ngày lễ tình nhân năm nay, cô không còn cô đơn nữa rồi! Pháo hoa nhanh chóng kết thúc, trời cũng nhiều sương hơn, cảm giác hơi lạnh. "Em đói." "Ừ, về nhà thôi." Thẩm Ninh nán lại. "Có thể đến nơi nào chỉ có chúng ta không?" Lục Bác Dịch không nói, cất bước đi thẳng. Thẩm Ninh biết anh đã đồng ý, vui vẻ chạy theo. "Em hơi mỏi mắt, lát nữa đến nơi nhớ gọi em." "Ừm." Thẩm Ninh với cái bịt mắt phía sau rồi đeo lên, ngả ghế ra sau cho thoải mái rồi bắt đầu ngủ. Người đàn ông khẽ nhìn, tâm tư phức tạp. Một cô gái như cô, tính khí nóng nảy, hành sự bất thường. Tiếp xúc lần đầu rất có cảm giác cô gái này không bình thường, nếu giây trước còn đang khóc lóc thảm hại thì ngay giây sau, cô ấy có thể ngay lập tức cười rạng rỡ, làm như không có chuyện gì xảy ra. Đời này của cô, thứ duy nhất có thể khiến cô bận tâm chính là cái chết của mẹ và em trai mình. "Ninh Ninh?" Anh tắt máy, lay nhẹ cô. Thẩm Ninh mơ màng tháo bịt mắt, vỗ nhẹ lên má cho tỉnh ngủ. "Đến rồi sao?" Anh đưa cô đến khu chung cư Bồng Lai. Gật gật, đúng là nơi này chỉ còn hai người thôi! Căn nhà được thắp sáng, đồ dùng vẫn đầy đủ cả. "Nhưng mà lâu rồi không qua đây, không biết còn thứ gì ăn được không?" Thẩm Ninh vừa tháo giày vừa hỏi, giọng điệu có phần luyến tiếc. "Có rồi." Đưa túi xách đầy nguyên liệu đến trước mặt cô. Thẩm Ninh như không tin vào mắt mình. "Ể? Anh mua bao giờ thế?" "Lúc em ngủ." Thẩm Ninh lè lưỡi. Cô ngủ trâu bò thế à? "Ngồi ngoài đợi anh." "Không, em xuống cùng." "Anh làm là được rồi." Thẩm Ninh không nghe, nhất quyết đi theo, Lục Bác Dịch cũng không cản, để mặc cô bám. "Muốn ăn gì?" Đưa tay vuốt cằm. "Mỳ cay?" "Khuya rồi, ăn thanh đạm thôi." Vừa nói vừa xắn tay áo, thái thịt rồi rửa rau...Mỗi thao tác đều vô cùng rành rọt. Cũng không quá thuần thục nhưng vừa nhìn đã biết là người hay vào bếp. Thẩm Ninh nhìn anh làm, chốc chốc phụ họa theo. Trong bụng còn thầm khen hết nấc. Người đàn ông này, lên được giường, xuống được bếp... Thẩm Ninh làm người kiếp này quả là không uổng! "Ninh Ninh?" "Dạ?" "Thất thần cái gì thế? Đưa đồ đây!" "À..." Mười lăm phút sau cơm đã làm xong. Có rau, có thịt, còn có canh nữa. Đúng kiểu bữa cơm thanh đạm mà anh nói. Hai người sau khi dùng bữa, Thẩm Ninh ngay lập tức kéo anh ra ngoài phòng khách xem TV. "Giúp em kéo máy chiếu xuống." Người đàn ông ngoan ngoãn làm theo, lát sau quay về ngồi xuống cạnh cô. "Phim tình cảm? Đổi kênh đi." Lục Bác Dịch nhăn mày, tay định giằng lấy điều khiển từ xa trên tay cô. "Không được." Thẩm Ninh đẩy ra xa. "Hôm nay là lễ tình nhân đấy, lúc này đáng lý ra anh phải đưa em đi ăn nhà hàng sau đó đi rạp chiếu phim, có ai như anh không?" Cô nàng nhìn anh từ đầu đến chân, thấp giọng đánh giá, còn có chút mỉa mai. "Người ta lãng mạn muốn chết. Đằng này anh lại bắt em ăn chay rồi xem tin tức quân sự? Lục Bác Dịch, anh còn nợ em một món quà đấy!" Lục Bác Dịch ngồi im không nhúc nhích. Anh không đúng thật à? "Vậy nói đi, em muốn gì?" Thiếu nữ nghiêng đầu, chớp mắt. "Cái gì rất mỏng nhưng rất lợi hại. Đổi lại được rất nhiều thứ." Ánh mắt người đàn ông tối đi, rút điện thoại. Thẩm Ninh nhìn theo, cười hì hì. Đàn ông quyến rũ nhất là khi nào? Đáp án là khi rút tiền! Đàn ông đáng yêu nhất là khi nào? Tất nhiên là khi đưa tiền cho bạn gái rồi! "A Dịch, anh càng lúc càng hiểu em đấy!" "Hiểu gì cơ?" Anh mở giao diện gmail, rất ung dung. Thẩm Ninh mất hết hy vọng ở cái pho tượng bằng xương bằng thịt này rồi. "Anh cố ý đúng không?" Người đàn ông cong môi, nhưng ánh mắt thì vẫn lãnh đạm như vậy. "Anh không hiểu thật mà!" "Là tiền! Tiền đấy biết chưa hả?" Thiếu nữ đưa lưng về phía anh, đến phim cũng chẳng buồn xem nữa. "Được rồi." Lục Bác Dịch kéo vai cô, màn hình hiển thị đã chuyển khoản thành công. Thẩm Ninh không nhúc nhích. Làm bộ mắt điếc tai ngơ. Bà đây điếc! Cơ mặt người đàn ông cứng ngắc. Anh chỉ muốn trêu chọc một chút thôi mà! Nói giận là giận luôn sao? Anh còn định nói gì nữa nhưng tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Lục Bác Dịch nhận máy ngay tại chỗ. "Có việc gì?..." Thẩm Ninh ngồi nghịch gối trong tay, tấm lưng cương quyết không quay lại. Chỉ đến khi cảm giác ghế bên kia nhẹ hơn, Thẩm Ninh mới quay ra. "Anh đi đâu vậy?" Kéo tay anh, giọng điệu oán trách. "Công ty có việc gấp." "Có lâu không?" "Anh sẽ cố về sớm." Lục Bác Dịch nhìn cô, khóe miệng kéo cao. "Không giận nữa à?" "Em không muốn ngủ một mình. Vả lại..."Chỉ thấy cô nàng nào đó bĩu môi, nhưng âm điệu thì vẫn sắc bén như thế. "Giận và muốn ngủ cùng, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]