Thẩm Ninh bị chiếc khăn tẩm thuốc giữ chặt trong miệng, tay chân bị tên cầm đầu giữ, không thể vùng vẫy.
"Cô em, dám bắn người của tao à? Lá gan cũng to quá nhỉ?"
Hắn dừng xe, lôi Thẩm Ninh vào một xó gần đó. Thẩm Ninh chắc chắn chiếc khăn đó không phải thuốc mê, cả người cô bắt đầu nóng lên, cảm giác chân tay của bản thân dần mất khống chế.
"Ngoan nào! Rất nhanh thôi nhóc sẽ không thấy khó chịu nữa!" Tên đàn ông đó lại gần, giơ tay muốn chạm vào mặt cô.
Thẩm Ninh cắn răng, hất tay hắn ra, rút súng bắn mạnh vào chân hắn.
"Con điên này! Muốn chết à?" Hắn ôm đầu gối bị bắn trúng, vật vã nằm ra đất, cảm giác đau buốt vào da thịt khiến đầu óc hắn như tê dại.
Bao nhiêu năm hắn trấn thủ ở khu này, chưa ai dám ra tay với hắn, chứ đừng nói là lên mặt với hắn. Nhưng hôm nay hắn lại bị bắn, người bắn lại là một cô nhóc.
Thẩm Ninh cố thuyết phục bản thân phải tỉnh táo, đôi chân run run không ngừng chạy về phía trước. Mồ hôi bắt đầu rịn ra, thấm ướt áo.
"Lục Bác Dịch! Anh nhất định phải tìm được tôi đấy!"
Người đàn ông cũng cật lực chạy theo, máu ở chân hắn chảy dọc đường, vô cùng khoa trương.
"Đứng lại! Mày hôm nay phải chết!"
Hắn đã đuổi sát sau lưng cô. Thẩm Ninh quay lại, tác dụng của thuốc này quá mạnh, cô gần như bất động, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
"Hahaha, chạy nữa xem nào! Sao không chạy nữa hả nhóc?" Hắn dựa vào tường, với khúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-luc-chu-lam-toi-dau-day/1722428/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.