"Anh bạn, có thể đừng cọ nữa không? Rát lắm đấy!" Tạ Cảnh Du được viên cảnh sát một tay vác trên vai, cau có trách mắng hắn.
"Cậu Tạ, là cậu đẩy mà. Tôi đang bất động rồi đây này." Viên cảnh sát khá chật vật. Một tay đỡ lấy Tạ Cảnh Du, một tay cầm ngọn đuốc để soi đường.
"Ấy, Lão Lục! Thấy hai người rồi!"
Tạ Cảnh Du nhìn về phía trước, chợt thấy Lục Bác Dịch từ đó đi ra. Cũng may do tiếng động, chứ với cái trời tối đen như mực thế này mắt cú cũng chẳng nhìn ra.
"Thiếu tướng Lục!" Vừa lúc đó đám lính cũng cõng nhau chạy về hướng này, ai nấy cũng nhem nhuốc, quần áo rách tả tơi.
"Cô ấy bị thương sao?"
Tạ Cảnh Du nhìn Thẩm Ninh nằm gọn trong tay Lục Bác Dịch, lên tiếng hỏi.
"Có thuốc không?" Lục Bác Dịch đặt cô xuống, nhẹ nhàng để cô dựa đầu vào lồng ngực mình, đầu mày nhíu chặt khi vết thương ở tay cô xung quanh đã bầm tím.
"Tôi có."
Một tên lính chỉ bị xây xước nhẹ nghe vậy liền tiến lên, lôi từ túi của mình ra một đống thuốc sát trùng và bông, gạc.
Lục Bác Dịch nhanh chóng thao tác. Đám đông nhìn anh sơ cứu, không khỏi kinh ngạc.
Họ chưa từng thấy một Lục Bác Dịch có hành động dịu dàng và ôn nhu như thế này, đặc biệt là với phụ nữ. Từ khi có người phụ nữ này xuất hiện, bọn họ mới được biết đến cái gọi là "mở mang tầm mắt".
"Xe còn dùng được không?" Lục Bác Dịch quấn vòng cuối cùng, đắp cho cô mảnh chăn mỏng.
"Đều hư hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-luc-chu-lam-toi-dau-day/1722426/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.