Thẩm Ninh cùng Lillan đến khách sạn đã được chuẩn bị từ trước.
Thẩm Ninh nhận thẻ phòng và chìa khóa, tự mình sắp xếp đồ đạc trong khi đợi Lillan mang lễ phục đến.
Căn phòng ở tầng ba mươi bảy bao trọn khung cảnh hướng ra biển, mọi nội thất đều hiện đại và dày công thiết kế. Thẩm Ninh đẩy cửa ngoài ban công, từng đợt gió lạnh thổi qua người, mang hơi mát của biển.
Tâm trạng của Thẩm Ninh đang rất tốt.
"Cô Thẩm, tôi mang lễ phục đến." Lillan đẩy cửa đi vào, trong tay là chiếc hộp vuông màu đen.
Thẩm Ninh xoay người, nhận lấy chiếc hộp đó.
" Lillan, cô có thể dùng tiếng Trung nói chuyện với tôi được không? Ngôn ngữ của cô, tôi nghe không hiểu lắm." Thẩm Ninh vừa mở chiếc hộp vừa nói. Ngữ khí rất bình thường.
Lillan nghe một lúc mới tiêu hóa hết được. Tiếng Trung của cô cũng không tệ, nhưng do làm việc với Lục Bác Dịch lâu ngày, mặc dù anh cũng là người Trung Quốc nhưng vấn đề giao tiếp với cô không quá khắt khe. Vì vậy phần lớn hai người đều dùng tiếng Tây Ban Nha.
Thẩm Ninh thấy Lillan im lặng, khẽ cười. " Sao vậy, không được sao?"
Lillan "e hèm" một cái. " Thẩm tiểu thư...cô xem thử bộ lễ phục này thế nào?"
Thẩm Ninh nghe vậy đột nhiên biểu cảm thay đổi, đóng chiếc hộp trong tay rồi đặt sang một bên. Mày kiếm khẽ co rồi lại giãn, mí mắt nheo lại.
"Lillan, khẩu âm của cô không tốt. Cũng không biết là cô đang chê hay đang khen tôi đây?" Thẩm Ninh ngồi sang chiếc ghế bên cạnh, chống hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-luc-chu-lam-toi-dau-day/1722409/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.