Sự chú ý của Tô Noãn Tâm dần dần chuyển sang mấy người phụ nữ còn lại, cô hỏi bọn họ: “Chị, các chị tới đây được bao lâu rồi?”
“Nhìn gương mặt cô bẩn thỉu như vậy mà ngược lại giọng nói lại vô cùng ngọt ngào, còn biết gọi chúng tôi là chị… Chúng tôi tới đây cũng được mấy tháng…”
“Lâu như vậy sao? Không phải nói là chỉ có một người mắc bệnh thôi sao? Còn muốn nhiều máu hơn nữa sao, thế cũng đủ rồi mà”
“Ai biết được, dù sao thì cứ đến kỳ hạn cũng sẽ có người tới truyền máu, cũng sẽ kiểm tra cơ thể cho chúng tôi, cho chúng tôi đồ bổ dưỡng, hoàn toàn nuôi chúng tôi như một kho máu”
“Nơi này chỉ có phụ nữ, không có đàn ông sao?”
“Ở phía đối diện thì có, không chỉ nuôi chúng tôi thành những kho máu… Còn có những người khác nữa”
“Một người mà cần nhiều đến như vậy sao?”
“Không được vùng vẫy, không được phản kháng, cũng không nên hỏi quá nhiều… Nếu không, kết quả sẽ rất thê thảm”
“Đến mức nào… Thê thảm đến mức nào?”
“Cô có nhìn thấy người tận cùng ở bên trong đám người kia không?
Cho tới bây giờ cứ luôn luôn nằm vật xuống, chỉ dựa vào thuốc an thần để chống đỡ… Bởi vì cô ta vừa tỉnh lại thì sẽ lại ầm ĩ, sẽ muốn chạy trốn, sau đó cũng không thấy tỉnh lại nữa, mỗi ngày đúng giờ đều sẽ bị truyền thuốc an thần vào người, luôn luôn ngủ mê man… Sau đó dùng kim để tiêm chất dinh dưỡng vào, tôi đoán cơ thể cũng bị suy kiệt rồi”
Tô Noãn Tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-la-cua-em/1116411/chuong-1395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.