“Kỷ Vân Tiêu cần số tiền trên trời để chữa bệnh không ngừng... Kỷ Vân Như đã bán sạch rất nhiều thứ nhưng vẫn không chống đỡ nổi, cho nên bà ta mới phải hạ thấp bản thân đi cầu xin bốn phía “Vậy Kỷ Vân Tiêu còn có thể cứu được không? Hơn nữa. Không phải con nhóc kia là con của Kỷ Vân Tiêu sao? Đó là bố vợ tương lai của thằng nhóc cháu đó, thằng nhóc cháu không định giúp một chút sao?” “Rốt cuộc ông nội muốn nói cái gì?” “Không phải... Mối hôn sự này, chúng ta cứ muốn đi, nếu Kỷ Vân Như muốn tiền... Thì thằng nhóc cháu cứ bỏ ta đi? Không phải cháu đầu tư cho con nhóc kia một mảnh đất hay sao, để con nhóc kia bỏ tiền chữa bệnh cho bố ruột. Cũng coi như là hiếu kính bố mình?" “Cho dù cuối cùng kỷ Vân Tiêu vẫn không tỉnh lại, con nhóc kia cũng coi như là đã tận tình tận hiếu với Kỷ Vân Tiêu... Cháu cảm thấy sao?"
Lệ Minh Viễn suýt nữa bị tức cười.
Cái ý nghĩ này của ông nội thật hay. “Thứ ông nội giỏi nhất chính là tính kế!” “Cho nên ông chạy tới đây để tính toán luôn cả cháu?” “Thằng nhóc cháu có tiền, không tính toán cháu thì tính toán ai?” “Ông nội bây giờ có chuyện gì cũng nhắc tới nhóc con, đoán chắc là cảm thấy cháu sẽ mềm lòng với em ấy?”
Lần trước khuyên Lê Minh Thành cũng vậy, lần này vì hôn sự của Kệ Minh Thành cũng thế. . Truyện Thám Hiểm
Thật sự là hiểu anh chắc?
Nhưng mà nói trắng ra, bởi vì ông cụ Lệ hiểu anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-la-cua-em/1115893/chuong-877.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.