“Nhưng trong đầu em bây giờ tất cả đều là những cảnh tượng buồn nôn... Em sẽ không tự chủ nghĩ đến những chuyện đã xảy ra kia... Ngày kỷ niệm của bố mẹ, ngày giỗ của bác cả, ha ha ha ha... Tại sao bọn họ có thể làm ra được chuyện như thế chứ... Tại sao loại người này lại là bố mẹ của em chứ?
“Những thứ đó có quan hệ với cậu sao?”
“Không có quan hệ sao? Bọn họ là bố mẹ của em” “Đúng vậy, không sai... Nhưng cậu có làm ra chuyện sai trái gì trong mấy chuyện buồn nôn này sao?” “Em là con của bọn họ!”. “Tôi cũng do Lam Thanh Như sinh ra... Nhưng như vậy thì sao? Trong lòng tôi, mẹ của tôi đã chết rồi...”
“Nhưng trong lòng em, bọn họ vẫn còn sống... Không chỉ còn sống mà còn sống khiến người ta cảm thấy buồn nôn! Bọn họ vô cùng tự tư, còn vô lượng đến cực điểm! Bọn họ thậm chí không xứng đáng là người!”
“Đó là cuộc đời của bọn họ... Bọn họ làm sai, rồi mình thống khổ, hối hận, sẽ phải gánh chịu báo ứng... Những thứ này sẽ tạo thành ký ức không tốt đối với cuộc đời cậu... Cuộc đời của cậu cuối cùng vẫn là do tự mình cậu đi
het."
“Lệ Minh Thành... cậu nhớ kỹ... Tất cả những chuyện tốt hay không tốt mà cậu trải qua chỉ là một hành trình nhỏ trong cuộc đời dài đằng đẵng của cậu... Người muốn trốn tách cuộc đời đều là những kẻ hèn nhát”
Nói xong những lời này, Lệ Minh Viễn không có ý định nói tiếp nữa.
Ông cụ Lệ vội vàng mở miệng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-la-cua-em/1115859/chuong-843.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.