Trên đường trở về, nhóc con yên lặng rúc đầu vào trong ngực anh, quả thực là ngoan ngoãn đến không thể tưởng tượng nổi.
Lệ Minh Viễn đưa tay xoa đầu cô khi trở về nhà, Tôi Noãn Tâm vừa nhìn thấy Lý Mạnh thì vô cùng kinh ngạc: “Thư ký Lý, anh đến thăm thím Lý sao?”
Lý Mạnh dở khóc dở cười nói: “Tôi tới tìm tổng giám đốc với cô Tô để bàn bạc vài chuyện... “Ồ? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lý Mạnh đưa ipad cho Tô Noãn Tâm, nói: “Cô Tô tự mình xem đi.
Tô Noãn Tâm được Lệ Minh Viễn đặt lên trên chiếc ghế sopha, cầm ipad lên nhìn.
Sau khi nhìn xong thì lập tức xù lông. “Bọn họ đang nói hươu nói vượn cái gì vậy...
Lệ Minh Viễn vươn tay cầm lấy cái ipad ném cho Lý Mạnh nói: “Có chuyện gì quan trọng không... Đừng xem nữa, rửa tay đi ăn cơm đi.” “Nhưng mà bọn họ mắng em thì thôi đi, còn mắng cả chú nữa... Rõ ràng chú không làm cái gì cả!” “Ngoan, chúng ta coi như không có chuyện gì là được... Em không đói bụng sao? Đi rửa tay ăn cơm trước đi, thím Lý đã làm xong cơm rồi.” “Em không còn tâm trạng ăn cơm nữa, rõ ràng bọn họ đang nói xấu người khác! Không có luật bạo lực ngôn ngữ nên là bọn họ có thể tùy ý nói bậy sao?”Lệ Minh Viễn thấy không khuyên nổi, đầu có chút to.
Lý Mạnh dở khóc dở cười nói: “Cô Tô quan tâm chuyện này để làm gì... Trên mạng hầu như đều là mấy người ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm, từ trước đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-la-cua-em/1115825/chuong-809.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.