“Nhưng em xuất thân bình dân, lại không phải cô chủ của danh gia vọng tộc nào... mấy món đồ này em vốn cả đời không dám vọng tưởng sẽ có chúng... Cuộc sống mà chú cho em đã đủ khiến em hài lòng rồi.”
Nhưng em biết không? Những thứ này vốn dĩ nên thuộc về em ngay từ khi em chào đời! Vận mệnh trêu đùa em, vậy thì anh sẽ bù đắp hết mọi thứ mà em đã thiếu thốn.
Lê Minh Viễn nâng tay lau nước mắt cho cô, giọng nói dịu dàng: “Ngoan, tôi sẽ cho em mọi thứ.
Tô Noãn Tâm hít mũi nói: “Chú xấu xa quá “Hửm?” Tốt với em thế mà em còn bảo anh xấu xa u?
Sau đó anh nghe thấy cô nhóc nức nở nói: “Chú thật xấu xa, xấu xa hết mức... chú tốt với em quá chừng, hơn nữa còn càng ngày càng tốt, sau này trừ chú, chắc em sẽ thể ưng được ai, cả đời sẽ không thể thích người khác.
Sắc mặt Lệ Minh Viễn trầm xuống, giọng nói nguy hiểm: “Tô Noãn Tâm, em còn muốn thích ai?” Anh còn chưa từng nghĩ tới chuyện đó, anh luôn cho rằng cả đời này chỉ cần có mình cô nhóc là đủ. Anh vẫn cảm thấy mình cho cô còn chưa đủ nhiều, còn vẫn tiếp tục cố gắng... muốn cho cô nhiều hơn nữa, để cả đời cô có thể vô tư lự.
Vành mắt Tô Noãn Tâm đỏ hoe, nhìn thẳng vào anh nói: “Có thích được ai đầu... khi đã có chú ở đây rồi. “Em còn muốn thích người khác hả?”
Khóe miệng Tô Noãn Tâm run rẩy: “Chú à, chú nhất định muốn cãi nhau với em hả?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-la-cua-em/1115728/chuong-711.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.