Lê Minh Viễn đau đầu nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất.
Đấy lòng phỉ nhổ chính mình, rõ ràng là anh cũng hai mươi tám rồi, nhưng về phương diện này, anh vẫn là thắng nhóc vắt mũi chưa sạch.
Cô nhóc căng thẳng thì thôi, ngay cả anh cũng như
Suy cho cùng, vẫn còn quá ít kinh nghiệm. vậy!
Nhiều năm sau, Tô Noãn Tâm khoác lác với các con của họ: “Khi mẹ và ba của các con yêu nhau nhưng mà rõ ràng hơn mẹ tận chín tuổi, nhưng ba của các con còn ngây ngô lắm. Chỉ mới hôn một cái thôi thì đã lo lắng đến nỗi đánh rơi một chiếc đĩa
Lệ Minh Viễn tức giận nói: “Tay của anh bị trơn.
Hai đứa trẻ chỉ nghe mẹ mình nói hưu nói vượn thì cười ha hả, chúng không thèm nghe lời giải thích của ba.
Nhưng đây mà mấy cái đều là chuyện sau này.
Bởi vì đến buổi tối mới hội họp nên sau khi hai người ăn xong ce trưa thì ngồi trên ghế sô pha và xem TV cùng nhau.
Tô Noãn Tâm còn đặc biệt dời chăn giường đến số pha, đặt lên chân hai người, tựa vào gối vừa thoải mái vừa ấm áp.
Là lần đầu tiên Lệ Minh Viễn lười biếng ở nhà như thế này, lúc đầu thì anh có chút không quen. Nhưng mà sau khi bị cô nhóc đồng hóa rồi thì cũng uể oải ngả lưng trên ghế sô pha mở phim truyền hình sến súa mà các thím rất thích xem.
Nhìn một chút, đầu cô nhóc đang tựa vào vai anh.
Tự nhiên như vậy...
Cốt truyện nhàm chán như vậy, nhưng mà Lệ Minh Viễn hiếm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-la-cua-em/1115630/chuong-613.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.