**********
“Vậy cháu cũng đi ngủ đây. Cảm ơn thím Lý, quần áo để cháu tự mình đi chọn là được."
Nếu như sau này cuối tuần đều đến đây ở, cô xác thực là phải chuẩn bị một ít đồ để thay rửa để ở đây.
Thím Lý cười mà rời khỏi.
Tô Noãn Tâm lại không có vội vàng đi ngủ, mà là gọi điện thoại cho ông chủ quán ba và nhóc Năm mỗi người một cuộc.
Trước tiên là gọi cho ông chủ quán bar
trước.
Ông chủ hôm nay coi như là cả đêm không ngủ, lúc này đây đều ở trong bệnh viên với nhóc Năm, vết thương của nhócNăm tương đối nghiêm trọng, ông chỉ cũng là vết thương ngoài da, ở trong bên việp với cậu.
Nhóc Năm là trẻ mồ côi ở trong lớn lên cô nhi viện, ở trong thành phố này ngước mắt không thấy người thân, ông chủ có lẽ là khônng yên tâm để cậu ở một mình.
Nhận được điện thoại của Tô Noãn Tâm, ông chủ lập tức nói: "Là Tô Noãn Tâm gọi đến đó!"
Tinh thần cả người của nhóc Năm không kìm chế được mà chấn động một cái nói: "Ông chủ ông mau nhận điện thoại”
Ngón tay của ông chủ quán bar có hơi run rẩy mà nhấn vào phim nhận, ở trong lòng mặc niệm rằng, Tô Noãn Tâm cô tuyệt đối đừng có xảy ra chuyện gì đó, cuối cùng, sau khi nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng của cô nhóc kia ở đầu bên kia, ông chủ quán bar mới thở phào một hơi."Hi, ông chủ! Tôi đã nghe theo mà về nhà rồi, chuyện gì cũng không có!"
“Tô Noãn Tâm, thật sự không sao?"
“Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-la-cua-em/1115148/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.