Cho dù là giọng nói hay sắc đẹp hay là dáng người, còn có thiên phủ diễn xuất của đứa nhỏ này... Đều là hạt giống tốt.
Chỉ cần không đi đường vòng, mài giữa kỹ thuật diễn đến nơi đến chốn thì tiền đồ tương lai chắc chắn là vững chắc không thể nào đo được!
Tô Noãn Tâm nghe vậy, nhẹ nhàng thời ra rồi quay trở lại chỗ ngồi.
Dương Diễm ôm lấy vai của cô, đau lòng đến mức không nói nên lời.
Tô Noãn Tâm cười lắc đầu với cô ấy, tỏ vẻ mình không có việc gì.Đến khi buổi học đầu tiên kết thúc, lập tức có không ít bạn học trong phòng học lại đây an ủi Tô Noãn Tâm: "Mẹ cậu bây giờ có tốt không?"
"Tiền thuốc men cho mẹ cậu có gom đủ chưa? Có cần hỗ trợ gì không? Bọn tớ có thể gom góp lại."
“Xin lỗi Tô Noãn Tâm, lúc trước không phải tôi cố ý nhằm vào cậu, chỉ là tôi... tôi cho rằng cậu dựa vào quan hệ để vào lớp chúng tôi."
Tô Noãn Tâm nhận được không ít sự đồng tình, dở khóc dở cười nói: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Vấn đề tiền thuốc men của mẹ tớ đã giải quyết, nếu không bây giờ tớ cũng không có cách nào để đi học."
“Vậy là tốt rồi! Tô Noãn Tâm, đoạn vừa nấy cậu diễn quá tuyệt vời"Đúng vậy!"
"Có gì đặc biệt hơn người cơ chứ? Cũng chỉ là dựa vào kí ức những việc đã trải qua trong cuộc sống để diễn thôi. Cũng không lợi hại vậy chứ?" Trong phòng học, một bạn học nữ mở miệng nói với giọng điệu kỳ quái.
“Lâm Thanh Tâm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-la-cua-em/1115116/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.