"Hử? Vừa rồi tôi có đồng ý với anh điều
gì sao?"
"Không có sao?"
Tô Noãn Tâm tiếp tục giả ngu, đôi mắt linh động đồi tới đổi lại nhưng không chịu nhìn thẳng mặt Tần Thiên.
"Hình như tôi quên rồi."
Tần Thiên dở khóc dở cười, nói: "Thôi, tôi không so đo cùng với cô nhóc nữa. Minh Viễn, thả chị tôi ra đi."
Đương nhiên Lê Minh Viễn vẫn sẽ cho Tần Thiên mặt mũi.
Hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, trên phương diện sự nghiệp cũng trợ giúplẫn nhau rất nhiều.
Cái cổ được tự do, Tần Viên lập tức họ khan mấy tiếng để dây thanh quản dễ chịu hơn, vừa mở miệng đã mắng chửi Tô Noãn Tâm: "Con khốn kia! Tại sao mày vẫn chưa chết"
"Tần Viên!" Tần Thiên nghe vậy, nhíu mày gầm nhẹ.
Tần Viên gào thét về phía anh ta: "Tần Thiên, ai cho phép em cứu cô ta! Trong mắt em còn có người chị này hay không?"
Tần Thiên nói với khuôn mặt lạnh lùng: "Chị, hiện tại có hai con đường để chị chọn. Một, bây giờ chị tiếp tục gây rối, nhưng sau đó em sẽ gọi người đưa chị đến bệnh viện tâm thần. Hai, bây giờ chị lập tức im lặng, trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó em sẽ thu xếp đưa chị ra nước ngoài."
"Em dám làm vậy với chị hả! Chị không chọn con đường nào hết, em màdám đối xử với chị như vậy, chị sẽ cho em đẹp mặt."
Tần Thiên cau mày nói: "Vậy thì em đành phải xin lỗi chị rồi. Chị... Xin lỗi, em đã từng đồng ý với mẹ là sẽ bảo vệ chị... Nhưng hiện giờ em không làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-la-cua-em/1115087/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.