Vẻ mặt Cổ Thiên Linh căng thẳng quay đầu lại nói: "Tổng... Tổng giám đốc lệ, sao vậy?" "Để ở bàn trà phía ngoài là được" Nơi đó là phòng nghỉ riêng tư của anh, anh không thích để người ngoài đ vào. "Được."
Cổ Thiên Linh hồi hộp đến nỗi hai chân như sắp nhũn ra, đi tới trước khay trà, mở hộp giữ nhiệt ra, lấy cơm và thức ăn bên trong ra ngoài.
Sau khi thấy đống thức ăn thiếu thốn bên trong, cô ta không khỏi nhíu mày. Thức ăn kém như vậy mà Tô Noãn Tâm còn dám đưa cho Lệ Minh Viên ăn? Lệ Minh Viễn không ngại cho dù là một chút sao?”
Cô ta ra vẻ khinh thường mở miệng nói: "Ôi, xin lỗi tổng giám đốc Lệ, tôi không biết thức ăn mà Tô Noãn Tâm mang cho anh lại kém tới vậy... Bảo người ta làm sao mà nuốt được đây, tổng giám đốc Lệ, không bằng để tôi kêu giúp việc ở nhà nấu một bữa thịnh Soạn mang đến đây cho anh! Mỗi ngày đi làm xử lý đống công việc bề bộn như vậy, khổ cực như vậy, nên ăn ngon một chút."
Cổ Thiên Linh cảm giác mình nói ra câu này hoàn toàn tốt đẹp. Săn sóc bao nhiêu!
Miễn là nắm bắt được công việc đưa cơm hàng ngày của Tô Noãn Tâm, sau này cô ta có thể tiếp xúc với Lệ Minh Viễn thường xuyên.
Hơn nữa hôm nay cô ta ăn diện lộng lẫy đi ra ngoài, một bộ váy dài màu trắng đoan trang chẳng khác nào tiên nữ, phối hợp với đôi giày thuỷ tinh XS số lượng có hạn, tóc cũng vừa mới nhuộm và làm lại, đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-la-cua-em/1115060/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.