Tô Noãn Tâm thật sự... bận đến tối tăm mặt mũi!
"Con đi! Con đi được chưa! Sau khi đi con sẽ kêu con rể tương lai gọi điện thoại hỏi thăm mẹ được chưa! Trong lòng thoải mái hơn không? Còn khó thở không?"
Cô nhìn ra được, mẹ có thật sự vô cùng chú trọng chuyện này. Biểu hiện khó chịu cũng không phải giả vờ... Là thật sự vì những chuyện này mà khó chịu. Tô Noãn Tâm bị dọa đến mồ hôi lạnh đổ ra toàn thân. Tô Ngọc Mỹ cười đến vẻ mặt chua xót nói: "Sao có thể khỏe lại nhanh như vậy... Chờ một chút để mẹ bình thường lại đã." Chờ Tô Ngọc Mỹ thở dốc một hồi lâu, sắc mặt mới tốt hơn một chút, Tô Noãn Tâm mới miễn cưỡng nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó bị Tô Ngọc Mỹ thúc giục nói: "Noãn Tâm, mẹ không sao cả... Con đi nhanh một chút, mẹ thật sự sợ nếu thắng Viễn nó coi trọng người khác, không thích con, lỡ như sau này mẹ bất hạnh mà rời đi, trên thế giới này con sẽ không còn chỗ nương tựa. Vừa nghĩ đến đây, ngay cả chết mẹ cũng không dám! Mẹ rất sợ!”
Tô Noãn Tâm nghe những lời này trong lòng không tránh khỏi khó chịu, có chút phiền chán nói: "Đã biết, con đi ngay đây... Cái gì có chết hay không, những lời này về sau đừng nói lại nữa, mẹ, mẹ nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
Trên mặt Tô Ngọc Mỹ thế này mới xuất hiện nụ cười: "Mẹ cũng muốn như vậy... Chờ sau này con của con với thằng Viễn được sinh ra, mẹ còn có thể nhìn thấy cháu ngoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-la-cua-em/1115058/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.