Editor: Cẩm Hi
Hình ảnh kia ấm áp đến mức làm người xem không tự giác được mà trong lòng cũng mềm mại theo.
Nhưng Mục Tiêu lại theo bản năng nhíu mày —— cậu không thích hình ảnh như vậy, hình ảnh kia sẽ làm cho cậu bỗng nhiên có một loại... Ai cũng không có cách nào chen chân, có ảo giác không cách nào tham gia vào được.
Thiếu niên duỗi tay đẩy cửa viện ra.
Hai người trong viện nghe thấy tiếng động đồng thời quay đầu lại.
Mục Nhạc vẫn vậy không có biểu tình gì, thần sắc nhàn nhạt, cô gái nhỏ nằm ở trên ghế hình như lại cực kỳ kinh ngạc, đôi mắt đen lúng liếng vốn nheo lại lập tức mở ra, nhất thời lại càng giống với con mèo nhỏ trong lòng kia.
"Dung Dung..." Mục Tiêu gọi cô một tiếng, há miệng thở dốc rồi lại đột nhiên không biết nên nói cái gì, nhất thời có chút cứng ngắc.
Diệp Dung lại cong mặt nở nụ cười: "Sao trở lại sớm vậy?"
Con mèo nhà cô từ trước đến nay đều không thích cậu, lúc này giống như lâm vào đại địch mà xù lông, giương nanh múa vuốt hướng về phía cậu kêu hai tiếng"Meo meo". Diệp Dung tựa hồ cảm thấy có chút buồn cười, cúi đầu gãi gãi cằm cho nó thuận mao. Con mèo nhỏ bị sờ đến cực kỳ thoải mái, nguyên cái bụng trắng tuyết lộ ra, có chút lấy lòng mà nhỏ giọng "Meo" một câu, ngay sau đó liền được chủ nhân thuận mao săn sóc vuốt ve ở trên bụng, thoải mái đến cả hai mắt cũng đều lim dim lại...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-khong-the-nhan/2172469/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.