Diệp Dung lớn lên nhỏ xinh, chẳng qua vừa rồi Mục Nhạc mới chỉ ôm bả vai mà thôi, anh ôm lấy bả vai cô, nắm tay cô, gần như đem cả người cô đều đặt trong lồng ngực, cùng cô chen chúc hoàn toàn thoát khỏi đám người ồn ào. Cùng lúc trước khi dạy cô ném bóng rổ khiến cô khẩn trương cứng đờ không giống nhau, lúc này cô chỉ cảm thấy dị thường an tâm ấm áp.
—— Giống như khi còn nhỏ, chẳng sợ anh bất quá mới chỉ là cậu thiếu niên hơn mười tuổi, nhưng chỉ cần anh nắm tay, là cô có thể đi ra thế giới rộng lớn bên ngoài, cũng đồng thời được anh cẩn thận bảo hộ thỏa đáng sau người hoặc trong lòng.
Bởi lý do thân thể, ký ức khi còn nhỏ cũng không quá vui sướng, Diệp Dung kỳ thật cũng không quá thích những hồi ức, nhưng cũng có lẽ vì người này đột nhiên đã trở lại, lại không hề có trong dự liệu mà một lần nữa xông vào thế giới của chính mình một cách hết sức chân thật, cô gần đây bỗng không tự giác mà thường xuyên nhớ lại những ký ức ngày trước.
Diệp Dung hít một hơi thật sâu, ngoan ngoãn nhẹ nhàng lên tiếng, theo bản năng nắm chặt lấy bàn tay kia.
Mục Nhạc dường như hơi có chút ngoài ý muốn, cúi đầu nhìn thoáng qua, lại chỉ nhìn thấy cô gái nhỏ cúi thấp đầu lộ ra phần đỉnh đầu đen nhánh —— con ngươi của người đàn ông dần trở nên thâm thúy, ở trong lúc lơ đãng sáng rỡ vài phần, khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-khong-the-nhan/2172425/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.