Vừa bước vào nhà, Đỗ Như bất ngờ khi thấy Thái Bá đang ngồi nói chuyện với mẹ mình. Cả hai bàn gì đó xem ra rất thú vị. Chắc lại là công việc và mấy kế hoạch buôn bán mỹ phẩm dở hơi kia. Lắm khi cô tự hỏi, ngoài công việc ra thì những "kẻ sống không có cảm xúc" ấy còn quan tâm đến thứ gì khác chăng? Không muốn hai người kia phát hiện ra sự hiện diện của mình nên Đỗ Như nhanh chóng quay lưng bước vội lên các bậc thang. Thế nhưng xui xẻo thay, sự tránh mặt này hoàn toàn thất bại vì bà chủ Đỗ đã kịp trông thấy con gái...
- Đỗ Như! - Tiếng gọi lớn của bà chủ Đỗ kéo giật con lại - Đã về mà sao không chào mẹ một câu? Con biết nhà ta có khách chứ?
Đôi chân dừng lại, Đỗ Như cắn môi bởi quá bực bội vì cứ bị làm phiền. Cô cảm giác mình chẳng bao giờ được yên tĩnh dù chỉ là vài giây ngắn ngủi.
- Thấy hai vị trò chuyện vui vẻ quá, tôi không nỡ cắt ngang. - Mau chóng xoay lưng lại, Đỗ Như khoanh tay đáp với chất giọng lạnh nhạt.
Phía dưới, cách chân cầu thang khoảng chục bước chân, bà chủ Đỗ bắt đầu khó chịu trước cái kiểu trả lời hỗn láo đó.
- Đang có khách, con hãy ăn nói cho tử tế! Đi xuống đây chào chú Thái Bá!
Hướng mắt sang Thái Bá đứng bên cạnh mẹ mình, Đỗ Như thấy ông mỉm cười thân thiện. Chẳng rõ sao nhưng cô không ưa người đàn ông lịch thiệp ấy.
- Tôi không thích chào ông ta.
Ban đầu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-hay-ngu-voi-toi/78748/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.