Thời tiết hôm nay nóng bức kinh khủng ấy vậy nhiều người phải ngồi chờ trong xe hơi hoặc trên xe gắn máy dưới cái nắng nhạt dần buổi chiều, chỉ bởi do kẹt xe. Gần nửa tiếng trôi qua mà việc lưu thông vẫn không tốt hơn, những bánh xe cứ nhích từng chút từng chút một trong sự mệt mỏi uể oải. Mọi người mất kiên nhẫn nhưng bất lực bởi chẳng làm gì được ngoài việc chờ đợi và tiếp tục đợi chờ.
Quan sát tình hình đầu người và xe nối tiếp nhau dài ngút, Tôn Duy thở dài chán nản. Chỉ vì kẹt xe mà khiến cuộc sống lắm khi trở nên nhạt nhẽo lẫn phung phí thế này. Nghĩ ngợi hồi lâu, anh lấy điện thoại ra bấm số gọi cho Ngọc Thuỳ.
- Anh đây. Có lẽ anh về muộn một chút vì phải ở lại làm cho xong vài việc. Em cứ ăn tối trước nhé. Ừm, anh sẽ cố hoàn thành sớm. Tạm biệt em!
Cúp máy, Tôn Duy nhìn ra bên ngoài kính xe, vẫn là khói bụi và dòng xe đứng chờ lưu thông. Bây giờ thì điên thật! Lý nào bỏ xe rồi chạy về công ti? Đường xá đến là mệt mỏi. Không biết làm gì cho nguôi bớt nỗi bức bối trong lòng nên anh chỉ còn cách thở hắt liên tục, giải phóng khí cacbon ra thật nhiều.
Chuông điện thoại reo, Tôn Duy đảo mắt trở xuống thấy trên màn hiện ra tên thằng bạn đồng nghiệp. Hẳn, anh ta đang sốt ruột vì phải chờ đợi.
- Alo, mình nghe. Mình cũng đang khổ sở đây, kẹt xe hơn nửa tiếng. Cậu bảo với mọi người chờ tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-hay-ngu-voi-toi/2018531/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.