Chương trước
Chương sau
Cố Thanh Sơn không nhúc nhích, cũng không xuất kiếm hay là ngăn cản bọn chúng.
Pháp quyết của ác quỷ nhanh chóng lập thành. Nỗi lo sợ không yên trong lòng rốt cuộc cũng tan đi, lời nói của gã mang theo ý trào phúng: “Ngu xuẩn, ngươi đã bỏ lỡ cơ hội sống sót duy nhất, bây giờ ngươi phải chết.”
Cố Thanh Sơn lắc đầu, không nói gì.
Hắn chỉ hơi nghiêng người đi.
Tạ Đạo Linh đằng sau lưng hắn đã sớm khôi phục chân thân, pháp quyết trên hai tay đã thúc giục được một lúc lâu.
Pháp quyết này cần mười mấy pháp ấn mới có thể hoàn thành, rất khó thực hiện trong chiến đấu.
Cũng may mà lần này có Cố Thanh Sơn toàn lực ứng chiến, tranh thủ đủ thời gian cho Tạ Đạo Linh.
Tạ Đạo Linh cũng đã bấm pháp ấn cuối cùng, rốt cuộc thả tay xuống.
Nàng nhìn một đám ác quỷ, thản nhiên nói: “Không phải chỉ có Ác Quỷ đạo các ngươi mới có được thần kỹ Lục Đạo đặc biệt.”
Một thoáng sau, xung quanh đều thay đổi.
Một luồng ánh sáng mờ nhạt xuyên qua thời không vô tận, từ thế giới xa xôi vô cùng bắn tới.
Thế giới Lưu Ly dần dần bị sương mù bao phủ.
Chỗ sâu trong sương mù mơ hồ có thể thấy được một con sông thật dài bắt ngang qua chân trời.
Mặt sông yên tĩnh, nhìn không thấy điểm cuối.
Một con thuyền nhỏ đung đưa đi tới, lờ mờ có thể thấy được một người phụ nữ dáng người yểu điệu đứng trên đầu thuyền, nhẹ nhàng lay động mái chèo.
Ngay lập tức, cả thế giới bị che khuất trong ánh sáng mờ.
Dòng sông bao la rộng lớn, bóng dáng của chiếc thuyền cô đơn và thân hình yểu điệu của cô gái dần dần xuất hiện.
Thủ lĩnh Ác Quỷ nhìn thoáng qua, thất thanh kêu lên:
“Không ổn rồi! Đây chính là thần kỹ đại thế giới Hoàng Tuyền! Tất cả mọi người --- mau dùng thuật kia!”
Gã ta ném một chiếc gương lưu ly hình tròn trong suốt như băng ra ngoài.
Mười mấy tên ác quỷ thay phiên nhau niệm thần chú, hai tay nhanh chóng bấm quyết.
Chỉ thấy một bóng người mảnh khảnh từ trong bọn chúng bay lên, đưa tay nâng chiếc gương sáng.
Tất cả ác quỷ đều hô to:
“Dựa vào sinh mệnh lực của ta, chống lại thuật Lục Đạo. Giáng!”
Từng luồng sinh mệnh lực bay ra từ đỉnh đầu của bọn chúng, xông vào bóng người kia.
Nhờ được rót nhiều sinh mệnh lực mạnh mẽ như thế, bóng người kia dần dần ngưng thực, bắt đầu hiện ra hình dáng chân thật.
Là một cô gái mặc trang phục nghê thường năm màu.
Gương mặt cô gái không hề có biểu hiện gì, chỉ chiếu chiếc gương sáng về phía Vong Xuyên trên bầu trời.
Thần quang lưu ly vô tận phóng ra từ chiếc gương, chiếu lên con sông Vong Xuyên.
Chỉ thấy chiếc thuyền lá lênh đênh trên dòng sông Vong Xuyên và cô gái yểu điệu kia chỉ đứng im trên bầu trời, nhất thời không thể bay xuống.
Thần kỹ Lục Đạo Vong Xuyên đã bị một thuật pháp do đám ác quỷ cùng nhau thi triển, cố định giữa không trung!
Cố Thanh Sơn và Tạ Đạo Linh ngây người.
Tạ Đạo Linh nói: “Thanh Sơn, con hành tẩu vạn giới, đã từng nhìn thấy một thuật pháp bị một thuật pháp khác cố định chưa?”
Cố Thanh Sơn lắc đầu: “Con chưa từng nghe qua việc này, cũng chưa từng thấy qua. Sư tôn thấy ở đâu rồi sao?”
Tạ Đạo Linh nói: “Ta cũng chưa từng nghe bao giờ.”
Nàng đột nhiên run lên, chớp mắt một cái.
“Ta nhớ ra rồi, hình như là tiên pháp, kính Thiên Xích...”
“Tiên pháp?” Cố Thanh Sơn không khỏi hỏi lại.
“Đúng, trong Lục Đạo Luân Hồi, Thiên giới là cao nhất, tiên pháp chính là thần kỹ Thiên giới...”
Tạ Đạo Linh lẩm bẩm rồi chìm vào suy nghĩ.
Cố Thanh Sơn không khỏi nhớ lại chuyện cũ.
Trong trận chiến Hoàng Tuyền ngày xưa, hắn đã từng gặp qua thiên thần Thiên giới một lần.
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thuật pháp kiểu Thời Gian Ngưng Đọng.
Nhưng, thiên thần đó dường như cũng không phải đến từ Lục Đạo Luân Hồi thật sự, mà là hậu duệ thần linh đến từ thế giới tầng trong...
Nói một cách khác, thế giới Nguyên sơ là Lục Đạo Luân Hồi do thế giới mảnh vỡ Hoàng Tuyền biến đổi thành, trong đó chỉ có Hoàng Tuyền đạo mới thật sự là lục đạo chúng sinh. Những đạo khác - ví dụ như Nhân Gian giới - chính là chúng sinh của Hoàng Tuyền đạo đầu thai, hoặc là Tinh Huy cửu phủ chạy nạn đến đó từ đế quốc Tinh Huy của thế giới tầng trong.
Đám ác quỷ toàn lực thi triển tiên pháp, cố định Vong Xuyên vào hư không, không cho nó bay xuống.
Kẻ duy nhất còn rảnh rỗi chính là chủ nhân của chúng.
- -- Thủ lĩnh ác quỷ.
Gã ta lấy ra một đôi găng tay bằng sắt đen nhánh, vừa đeo vừa bước từng bước một về phía Cố Thanh Sơn và Tạ Đạo Linh.
“Lại là thần kỹ đại thế giới Hoàng Tuyền...”
“Mặc dù chúng ta đã thiết kế cạm bẫy trước, thành công hạn chế sức mạnh của hai con rồng, nhưng dường như chúng ta đã quá coi thường các ngươi.”
Trên người gã ta tản ra sát ý ngập trời.
Cố Thanh Sơn cất Thiên kiếm đang ngủ say vào thức hải, một tay nắm chặt Địa kiếm, một tay nắm chặt Triều Âm kiếm.
Hắn cũng không nói thêm câu nào, thân hình biến mất trong nháy mắt.
Hắn xông lên, lập tức chém xuống!
Kiếm ảnh vô tận màu đen bổ xuống thân người gã kia, phát ra tiếng keng keng.
Bí kiếm, Họa Ảnh.
Cố Thanh Sơn chỉ xuất ra được một kiếm đã phải bay ngược trở lại.
Người đàn ông kia vẫn đứng im, dùng hai tay và áo giáp toàn thân ngăn cản kiếm mang, trên người lại có bảy đạo tàn ảnh bay ra, đuổi theo Cố Thanh Sơn.
Bảy tàn ảnh này bao vây quanh hắn, những cú đấm sắt thép tung ra dày đặc đến nỗi tựa như tạo thành một bức tường, ép về phía Cố Thanh Sơn!
Hai kiếm của Cố Thanh Sơn hợp lại, một luồng kiếm ảnh to lớn bắn nhanh ra như điện.
Bí kiếm, Thiết Kiếm Hoành Giang!
Kiếm ảnh đâm vào nắm đấm, tiếng nổ tung vang lên.
Cố Thanh Sơn lui về chỗ cũ, tay cầm kiếm nhìn gã ác quỷ.
Chỉ thấy gã ác quỷ vẫn đứng im tại chỗ, chưa hề di chuyển.
Gã ta nói: “Đây chính là kiếm thuật của ngươi? Thật buồn cười! Ngay cả mấy đạo tàn ảnh của ta cũng không ngăn cản nổi, thế mà lại dám đến chiến cùng ta.”
Cố Thanh Sơn nhìn người mình một chút.
Vết thương do mấy chục trường kiếm xẹt qua vẫn còn đang chảy máu.
Đây là kiếm của hắn.
Vì sao?
Cố Thanh Sơn nheo mắt nhìn đối phương.
“Sư tôn, mỗi một mặt nạ ác quỷ của bọn chúng đều có được sức mạnh đặc biệt, được gọi là Diện Chú. Con đoán, vừa rồi chính Diện Chú đã phát huy sức mạnh, tác dụng là dựa vào kiếm quang của con để thúc đẩy tàn ảnh. Còn gã thì dùng tàn ảnh phát động công kích, trả kiếm quang của con về lại trên người con.” Cố Thanh Sơn cẩn thận dặn dò.
Tạ Đạo Linh hơi đăm chiêu, nói: “Xem ra, Diện Chú của gã ta chuyên dùng để khắc chế vũ khí lạnh của người tu hành.”
Gã ác quỷ kia cười rộ lên, khen một câu: “Có ánh mắt đấy. Nghe nói Quỷ Vương của Hoàng Tuyền am hiểu dùng kiếm, cho nên ta mới đặc biệt chọn chiếc mặt nạ này, chính là để giết hắn.”
Gã ác quỷ lên mặt, chậm rãi nói: “Quỷ Vương, vừa rồi là ngươi tự đánh mình, chứ thật ra ta vẫn còn chưa thật sự ra tay...”
Quầng sáng chói lòa màu trắng phát từ người gã, tập trung vào đôi tay sắt.
Trời đất bắt đầu run lên.
Ác quỷ nói: ‘Trước khi các ngươi chết, các ngươi đã có tư cách nghe tên của ta. Nhớ kỹ, người giết các ngươi chính là Thương Vô Chương của Ác Quỷ đạo.”
Tạ Đạo Linh vỗ vai Cố Thanh Sơn, nói: ‘Kiếm thuật không có tác dụng với gã ta, để ta đối phó với gã ta cho. Con hãy nghĩ biện pháp phá giải tiên pháp kia đi.”
Cố Thanh Sơn nhìn bóng tiên nữ cầm kính trên bầu trời.
“Vâng!”
Hắn nói một câu, sau đó biến mất ngay tại chỗ.
Thương Vô Chương cười gằn: “Nằm mơ đi!”
Thân hình gã ta khẽ động, lui về trước mặt đám ác quỷ, ngăn cản Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đột nhiên quay trở lại chỗ Tạ Đạo Linh.
Di Hình Hoán Ảnh.
Tạ Đạo Linh không chút do dự đánh ra một quyền.
Thần kỹ, Thiên Băng!
Ầm!
Một tiếng vang trầm đục, hai thân hình tách ra, thối lui về hai hướng.
Chỉ thấy bảy đạo tàn ảnh bỗng sinh ra từ giữa hư không, hối hả đuổi theo Tạ Đạo Linh, không ngừng vung ra thiết quyền.
Thì ra, không chỉ có vũ khí lạnh, ngay cả quyền pháp cũng bị Diện Chú này khắc chế!
Chỉ một cái mặt nạ ác quỷ nhưng lại có được uy lực như thế.
Vậy thì Ác Quỷ đạo là thế giới không tưởng cỡ nào!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.