Chương trước
Chương sau
Tướng quân vừa nhìn vừa thì thầm: “Cố Ngũ trưởng, quân tình gấp gáp, ta sẽ nói ngắn gọn.”
“Mời.” Cố Thanh Sơn lên tiếng.
Tướng quân nói: “Sáng sớm hôm nay, trong trận địa đều đang đồn rằng có một vị nhìn thấy Ngũ trưởng thế như chẻ tre, độ kiếp thành công, thăng làm tu sĩ Dạ Ma Thiên cảnh. Đáng tiếc chúng ta còn chưa kịp tới kiểm tra thực hư thì toàn bộ trận tuyến đều đã bị tiêu diệt.”
Cố Thanh Sơn chỉ nghe, không lên tiếng.
Tướng quân lẩm bẩm: “Dạ Ma Thiên cảnh... cũng được, hiện tại ta cho ngươi ba lựa chọn.”
“Thứ nhất, rút lui theo kế hoạch ban đầu, quay về hậu phương, chờ kiểm tra quân công xong xuôi, sau khi thăng chức sẽ nghe sai phái.”
“Thứ hai, việc kiểm tra quân công và bổ nhiệm chính thức này, chờ đến khi cuộc chiến ổn định rồi lại tính. Hiện tại ta điều cho ngươi một đám nhân thủ, tạm thời bổ nhiệm ngươi làm Bách phu trưởng, ngươi lập tức mang quân tham gia tác chiến.”
“Thứ ba, bởi vì ngươi có thể một mình giết được Quỷ Tự Hổ Vương, lại là kiếm tu, nếu mang binh đi thì e là sẽ phản tác dụng, làm liên lụy đến chiến lực của ngươi. Như vậy, ta điều ngươi gia nhập vào đội trinh sát, cho phép ngươi tự do hành tẩu. Ngươi sẽ vào tiến tuyền tìm hiểu thực hư tình hình quân địch, kiêm cả việc tìm kiếm cơ hội ám sát những quái vật cường đại kia.”
Cố Thanh Sơn hơi suy nghĩ một chút, liền ôm quyền nói: “Tại hạ nguyện gia nhập đội trinh sát.”
Trong kế hoạch của Cố Thanh Sơn, vốn dĩ là hắn trực tiếp đi tìm sư tôn, nhưng bây giờ tình thế lại nảy sinh biến hóa.
Trong lần đại bại này, mình lại ở ngay tiền tuyến. Chỉ cần tự mình thâm nhập vào đó thì nhất định có thể thu được tin tức trực tiếp về trận chiến ở núi Tu Di.
Như vậy sẽ trực quan hơn, dễ dàng tìm được điểm mấu chốt của thế giới này.
Về chuyện mang binh đánh giặc, Cố Thanh Sơn cũng đã quen tay. Nhưng vấn đề là sau khi hắn có được truyền thừa của vô số mảnh vỡ thế giới, bất luận là kiếm thuật hay là tu vi, thuật pháp, lục nghệ, đều đang lần lượt tiến bộ rất nhanh trong “Giác ngộ”.
Hiện tại, một khi hắn tiến nhập trạng thái “giác ngộ”, cũng rất dễ dàng bỏ của chạy lấy người, không để ý chuyện của ngoại giới.
Như vậy lại không thích hợp trông nom toàn bộ đội quân.
Thế nên, chi bằng đi một mình.
Tướng quân thấy hắn tỏ thái độ như vậy, trầm giọng nói: “Được, tu sĩ chúng ta, chỉ có cảnh giới không thôi thì cũng chẳng là gì. Dám một thân một mình thâm nhập trận địa quân địch mới là anh hùng đích thực!”
Cố Thanh Sơn nói tiếp: “Ta có một điều kiện.”
Tướng quân hỏi: “Điều kiện gì?”
Cố Thanh Sơn nói: “Ta cần viện trợ và tiếp tế, mà ước chừng các khoản này đều không ít.”
Hai hàng lông mày tướng quân nhướng cao lên, cười nói: “Đây thì tính là điều kiện gì, tu sĩ Dạ Ma Thiên cảnh xứng đáng được nhận tiếp tế cao cấp của quân đội. Ngươi lại một mình thâm nhập tiền tuyến, dù cho vật tư có thiếu thốn thế nào đi chăng nữa, bản tướng cũng nhất định sẽ cung cấp cho ngươi đầy đủ chi phí cần thiết.”
“Người đâu, lấy lệnh bài của ta.”
Rất nhanh, một tấm lệnh bài màu đen được trình tới trước mặt tướng quân.
Tướng quân dùng ngòi bút màu son viết quân lệnh trên đó rồi vứt cho Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhận lấy nhìn xem, chỉ thấy bên trên viết bốn chữ rồng bay phượng múa: “Du Kỵ Tán Tướng.”
Tất cả mọi người xôn xao một trận.
Như vậy Cố Thanh Sơn coi như là lên cấp tướng rồi.
Tuy rằng Tán Tướng chỉ là chức thấp nhất trong cấp tướng, nhưng cũng coi như là vượt lên tầng lớp binh tốt.
Cùng lúc đó, Cố Thanh Sơn bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.
Trong thức hải, ngọc bài thân phận núi thần Tu Di ban tặng cũng hơi chấn động một chút, xuất hiện thay đổi.
Một tin tức từ trong ngọc bài bay ra ngoài, tản ra khắp thức hải.
Cố Thanh Sơn sực hiểu ra.
Núi thần Tu Di mượn tay những tu sĩ này để trợ giúp mình có chỗ đứng trong thế giới này.
So với lúc mới vừa đi vào, mình có thể nắm giữ nghiều tài nguyên hơn và huy động lực lượng nhất định.
Sự thay đổi về thân phận này có ý nghĩa rằng, mình đã bắt đầu được núi thần Tu Di công nhận.
Tướng quân vung tay lên.
“Đi thôi, nhận xong vật tư rồi thì trở về tiến tuyến, dọc đường giết chết vài tên quái vật, có tin tức gì cứ thông báo là được.”
"Tuân lệnh."
Cố Thanh Sơn liền ôm quyền, lui xuống.
Một lính trông kho trong quân đội dẫn hắn đi. Dựa vào phẩm cấp Du Kỵ Tán Tướng, hắn lĩnh hai trận bàn, một lá bùa, năm bình đan dược, hai bộ chiến giáp, một xâu tiền đồng cổ đại, cùng với linh thạch tương ứng.
“Chỉ những thứ này sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Lính trông kho thận trọng nói: “À, đúng vậy, những thứ này đều là đồ tốt dùng trên chiến trận. Đây đã là số vật tư cuối cùng ở đây rồi, không biết ngài còn có yêu cầu gì?”
Cố Thanh Sơn nói: “Ta cũng không phải hạng người lòng tham không đáy, chỉ có điều có một vài thứ không dùng được, ta muốn đổi sang thứ khác.”
Lính trông kho cười nói: “Như vậy thì có thể, chỉ cần Cố tướng quân bằng lòng trả giá xứng đáng. Thật ra chúng ta vẫn còn lại hai pháp bảo công kích tốt nhất, ta đảm bảo uy lực vô cùng khả quan, tướng quân có thể đổi lấy một món.”
Cố Thanh Sơn lắc đầu, nói: “Ta muốn đổi lấy nguyên liệu nấu ăn và đồ dùng nhà bếp.”
“Cái gì? Nguyên liệu nấu ăn?”
Lính trông kho ngẩn ngơ, hoài nghi rằng mình nghe lầm.
Dưới yêu cầu mạnh mẽ của Cố Thanh Sơn, lính trông kho đành lấy đi hết mấy lá bùa và trận bàn, sau đó dẫn hắn đi nhận lấy một lượng lớn linh thực, lại đi lấy một bộ đồ dùng nhà bếp.
Mọi thứ đã sẵn sàng.
“Đa tạ các hạ dàn xếp.”
Cố Thanh Sơn cảm thấy mỹ mãn, ôm quyền nói.
Lính trông kho cũng ôm quyền một cái, miệng mở ra ngậm lại mấy lượt, cuối cùng không nói được cái gì.
Hắn ta lau mồ hôi trán, nhìn theo bóng hình Cố Thanh Sơn rời đi.
...
Đêm càng sâu.
Lúc này tuyết đã ngừng rơi, luồng không khí rét lạnh thấu xương ở trong thiên địa bắt đầu khởi động mạnh mẽ.
Cố Thanh Sơn vừa bay vút, vừa đưa tay sờ sờ mặt mình.
Buốt lạnh.
Lồng linh lực không thể hoàn toàn ngăn cản khí lạnh tự nhiên do trời đất sinh ra, đây là lần đầu tiên Cố Thanh Sơn nhìn thấy tình huống như vậy.
Ở chỗ này, Địa kiếm dốc hết toàn lực cũng không thể chém vỡ đại địa.
Bản nguyên của thế giới Thần Sơn này thực sự là mênh mông vô tận, không thể phá vỡ.
Nên pháp tắc thiên địa của nơi này cũng mạnh đến mức không thể hình dung nổi.
Trái lại với chín trăm trệu tầng thế giới trong hư không, sức mạnh bản nguyên các thế giới có nhiều có ít, nhưng chung quy cũng không hơn kém nhau quá xa.
Đó là bởi vì kỹ thuật tạo thế giới của Thần tộc vẫn luôn duy trì bình ổn, không có quá nhiều thăng trầm.
Khi so sánh đôi bên, trong lòng Cố Thanh Sơn bỗng sinh ra một ý miệm.
Khi hắn tiến vào Núi thần lần trước, hắn liền nhận thấy được các thế giới trong Núi thần đều được kết nối với nhau.
Chẳng lẽ...
Trong quá trình những thế giới này kết nối đã xảy ra vấn đề lớn?
Cố Thanh Sơn đột nhiên ngừng suy nghĩ lại, bấm một pháp quyết, che đậy khí tức toàn thân.
Hắn nhảy lên cành cây thật cao, lấy trận bàn ra, trong nháy mắt đã hạ xuống trận pháp ẩn thân.
Cố Thanh Sơn giác ngộ rất nhiều tri thức của những nền văn minh tu hành đỉnh cao, trận bàn này đã được hắn cải tiến, hiệu quả vượt xa những gì các tu sĩ kia có thể tưởng tượng.
Hắn lẳng lặng đứng ở trên nhánh cây, vẫn không hề nhúc nhích.
Một giây kế tiếp, ba thanh phi kiếm từ trong hư không hiện ra.
Cố Thanh Sơn ra hiệu chúng cẩn thận.
Ba thanh phi kiếm yên lặng bất động, che chắn quanh người hắn.
Chờ giây lát.
Mặt đất truyền đến những rung động rất nhỏ.
Từ phía tiền tuyến xa xôi, một dòng nước lũ nhìn không thấy tận cùng đang cuồn cuộn ào tới.
Dòng nước lũ này tựa như sóng thần khủng khiếp, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Biển xương khô.
Vô số xương khô bất tận đè ép trên mặt đất, nhấp nhô cuồn cuộn, cắn nuốt tất cả mọi thứ dọc đường.
Răng rắc rào rào rào!
Chúng nó dâng tới rồi ào ào chạy qua vùng đất dưới chân Cố Thanh Sơn, phát ra dày đặc âm thanh, chỉ vừa nghe đã cảm thấy da đầu tê dại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.