Chương trước
Chương sau
[Ngài phải luyện tập Thần kỹ này nhuần nhuyễn hơn nữa, để dần dần nắm giữ đạo lý của Thần kỹ này, phát huy ra uy lực chân chính của nó!]
Cố Thanh Sơn khẽ thở dài.
Thuật dùng kiếm như vậy, nếu người khác không hiểu sự ảo diệu trong đó thì không thể ngăn cản được.
Mình vừa tiếp xúc với Kiếm ý thức thì cũng đã thu được cảm ngộ về kiếm thuật chưa từng có từ trước đến nay!
Đối với sự trưởng thành về kiếm thuật của mình mà nói, điều này rất tốt.
Thế nhưng thi triển một kiếm này thực sự là quá mệt mỏi, e rằng phải ngày càng mạnh hơn nữa mới có thể thi triển nó thật ung dung.
Cố Thanh Sơn lắc đầu.
Hiện tại không cần nghĩ sâu, việc cấp bách là nắm chắc thời gian, đi tìm trường mâu bảy màu.
Hắn lấy mảnh vỡ bảy màu ra, nhẹ nhàng nắm chặt.
Một tiếng thì thầm nhỏ tới mức không thể nghe rõ truyền đến từ nơi sâu xa, nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn.
"Đến... mau đến đây!... Bên này..."
Cố Thanh Sơn nhìn về hướng đó.
Là bên kia ư?
Thế nhưng phương hướng này không dẫn đến chỗ sâu trong hành lang bí mật, nó chỉ về một hướng mà không ai biết cả.
Chẳng biết tại sao, trong lòng Cố Thanh Sơn dâng lên một sự cảnh giác.
Nhưng bây giờ, thông tin hắn biết thì quá ít.
Cố Thanh Sơn do dự một chút, lấy túi trữ vật ra từ trong thức hải, sau đó lại lấy pho tượng gà trống rực rỡ ra.
Hắn đưa tay giật nhẹ mào gà, con gà lập tức sống lại.
Nó dụi dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ, lầu bầu nói: "Ơ, trời còn tối thế này... Hơn nửa đêm đánh thức một con gà trống, cậu muốn làm gì?"
"... Xin lỗi đã quấy rầy ngươi nghỉ ngơi! Tình hình hiện giờ khá gấp rút, ta muốn nghe một số tin tình báo!" Cố Thanh Sơn nói.
Gà trống xoè cánh ra, duỗi lưng một cái, khinh thường nói: "Nghe tin tình báo ư? Thứ cho ta nói thẳng, tên nhãi con nhà cậu không phải Thần linh, cũng chẳng là Chúa cứu thế, vừa không phải quỷ hồn, cũng chẳng phải Nhà nghiên cứu khoa học, càng đừng có nói đến diễn viên hay đầu bếp làm món ăn sáng gì gì đó, vả lại cũng chẳng phải loại động vật như con mèo. Bây giờ đêm hôm khuya khoắt mà cậu còn làm việc tăng ca, có cần phải liều mạng như vậy không?"
Cố Thanh Sơn suy nghĩ nghiêm túc một lúc, đành nói: "Cuộc sống chính là như thế! Có đôi khi, vì sự sinh tồn mà bản thân mình buộc phải đi làm việc!"
Gà trống nhìn hắn chằm chằm, một lúc sau mới nói: "Mà thôi, chủng tộc tăng ca đáng thương, mang hồn lực đến đây!"
Bây giờ Cố Thanh Sơn có hồn lực rồi, lại là đánh thức đối phương vào đêm khuya, bèn dứt khoát sử dụng luôn mười nghìn hồn lực.
Gà trống thoải mái vì thu được hồn lực, mặt lộ ra biểu cảm mê say. Một hồi lâu nó mới khuyên: "Cậu nghe cho kỹ đây, muốn làm cái gì thì phải tranh thủ đi làm đi, Bởi vì tin tức cậu giết chết những tên kia đã bị truyền đi rồi. Chẳng bao lâu nữa, đám truy binh lợi hại hơn sẽ chạy đến!"
Nói xong, gà trống rực rỡ hóa thành pho tượng, không động đậy chút nào.
Lần này Cố Thanh Sơn không do dự nữa.
Mặc kệ thứ gì đang đợi mình ở hướng đó, mình cũng không thể kéo dài thời gian được.
Hắn cất pho tượng gà trống, thân hình hóa thành vệt sáng, nhanh chóng bay vút về hướng kia.
...
Cùng thời khắc đó.
Ở vị trí của Ma La Thiên Vương.
Hai tên tu sĩ mang mặt nạ lặng lẽ đứng hầu trong hư không, chờ đợi thủ lĩnh trở về.
Đột nhiên, một tu sĩ đưa tay vỗ vỗ túi trữ vật, phóng ra một thứ gì đó.
Đây là một miếng ngọc bài màu đen, vừa mới lấy ra thì nát ngay lập tức.
"Không tốt, là miếng ngọc đại diện cho linh hồn của đại nhân!"
Tu sĩ thay đổi sắc mặt, hoảng sợ nói.
Nghe giọng nói của người này thì có vẻ là một nữ tu.
Một người khác nhìn thấy ngọc bài vỡ vụn, ngay lập tức lật tay lấy ra lá bùa màu tím.
"Không còn cách nào, ta đi báo tin đây." Giọng nữ truyền đến từ sau mặt nạ.
Đây cũng là một nữ tu.
Nói xong, nàng ta liền muốn phát động lá bùa đưa tin trong tay.
Nữ tu đầu tiên đè tay của nàng ta lại, lắc đầu nói: "Đây chính là chuyện hệ trọng, không kịp dùng bùa nữa rồi! Chúng ta phải trực tiếp vượt cấp xin chỉ thị!"
Vừa dứt lời, đột nhiên ngọc bài vỡ vụn kia khép lại một lần nữa, tỏa ra linh lực dồi dào.
Một giọng già nua vang lên từ trên ngọc bài:
"Không cần gấp! Linh hồn quỷ sứ đã trở về, chúng ta cũng đã biết các tin tức liên quan rồi!"
Hai nữ tu lập tức quỳ trên mặt đất, cúi đầu cung kính nói: "Vâng."
Giọng nói già nua thở dài, than: "Không ngờ dạng kiếm thuật như Lưới Đau Thương Che Mờ Nhật Nguyệt lại xuất hiện lần nữa, thật sự là vượt quá dự liệu của chúng ta! Nhưng chuyện của chúng ta và Thiên Vương lần này, chỉ là một Atula có kiếm thuật xuất chúng thì sao mà ngăn cản được!"
Một tu sĩ hỏi: "Đại nhân, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Giọng nói già nua trầm tư một chút, nói: "Chúng ta đã điều động nhân thủ mạnh hơn, chắc sẽ đến chỗ các ngươi nhanh thôi. Còn trước đó... Lúc khởi hành các ngươi đã được phát cho một cái hộp bí mật màu đen, bây giờ các ngươi lấy cái hộp bị niêm phong kia ra!"
"Vâng, đại nhân."
Hai nữ tu vỗ túi trữ vật, lấy một chiếc hộp màu đen bị phong ấn kỹ càng ra, đưa lên bằng hai tay.
"Mở nó ra!" Giọng nói già nua ra lệnh.
Hai tu sĩ bèn mở hộp ra.
Chỉ một thoáng, lá bùa màu đen trong hộp bay ra ngoài, dính vào trên mặt nạ của các nàng.
Hai nữ tu thay đổi sắc mặt, hoảng sợ nói: "Đây là... Thỉnh..."
Người còn lại chưa kịp nói chuyện thì đã co quắp toàn thân.
Trong giây lát...
Lá bùa màu đen hòa vào bên trong mặt nạ.
"Đương nhiên là bùa Thỉnh Thần rồi..." Giọng nói già nua vang lên: "Atula kia giết nhiều người của chúng ta như vậy, thực lực thật không đơn giản. Đương nhiên ta phải giết chết hắn bằng bất cứ giá nào, tránh để hắn làm hỏng chuyện của chúng ta."
Trong lúc lão ta nói chuyện, hai cái mặt nạ vốn vẽ hình quỷ dần dần hóa thành hai con rắn, một đen một trắng.
Khí chất của hai nữ tu biến đổi.
Khí đen vô tận lượn lờ trên thân một người, hóa thành một cái áo đen.
Mà người còn lại thì sương trắng bốc lên khắp người, hóa thành một cái áo choàng màu trắng, bao bọc quanh thân.
Ma La Thiên Vương vốn yên lặng bất động cũng dần dần có cảm ứng, biểu cảm trên mặt có vẻ thận trọng hơn.
"Kêu gọi chúng ta đến đây làm gì?" Một nữ tu hỏi, giọng lạnh tanh.
Giọng nói già nua trở nên cung kính, nói thật tỉ mỉ: "Có kẻ giết hại vô số con dân của chúng tôi, cầu xin Thần linh đi câu mệnh hắn giúp!"
Trên ngọc bài màu đen xuất hiện một màn hình ánh sáng, hiện ra tình cảnh Cố Thanh Sơn giết chết đám tu sĩ.
"Tế phẩm đâu?" Nữ tu còn lại hỏi.
"Xin yên tâm, tôi đã chuẩn bị ổn thỏa cho hai vị Thần linh rồi!" Giọng nói già nua nói đầy thành kính.
Cô gái mặc áo đen đưa tay chộp một cái, cầm một cây cần câu xanh biếc từ trong hư không ra.
Cô gái áo trắng thì nâng một cái đèn lưu ly màu xanh trên tay.
Áo đen câu hồn, áo trắng trả mạng!
"Cũng được, chúng ta sẽ đi một lần." Cô gái mặc áo đen nói.
Thân hình hai nàng lóe lên, bay lượn rời đi, rất nhanh đã không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
Sau khi các nàng đi, giọng nói già nua vang lên trên ngọc bài màu đen lần nữa:
"Thiên Vương, chuyện yêu tinh hơi trắc trở một chút, mong ngài rộng lòng lượng thứ!"
Ma La Thiên Vương vẫn nhắm hai mắt, giọng nói lại vang lên trong hư không: "Không sao, người kia quả thực là khó giải quyết! Thuộc hạ của ta cũng chết sạch rồi."
Giọng nói già nua lại trấn an: "Thiên Vương, người của chúng ta đã lên đường. Lần này không còn là sứ giả phụ trách công việc nữa, mà là tu sĩ chiến đấu thật sự hùng mạnh của chúng ta. Xin Thiên Vương yên tâm!"
"Tốt, một khi người của các ngươi đến đây, ta cũng sẽ phái ra ác quỷ lợi hại thật sự."
Ma La Thiên Vương nói to hơn: "Sự tồn tại giống như yêu tinh, ta nhất định phải giết sạch!"
..............
Cố Thanh Sơn không ngừng bay lượn bên trong bóng tối vô tận.
Có lúc hắn dùng cả Súc Địa Thành Thốn để tăng thêm tốc độ, vượt qua khoảng cách lớn.
Nhưng cuối cùng cũng không dám dùng nhiều.
Trước đó đã dùng Thần kỹ Atula chém liên tục ba kiếm, hao tổn trên thân thể và tinh thần vẫn chưa được bổ sung đầy đủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.