Chương trước
Chương sau
Trong thời gian ngắn như vậy, dùng hết tâm trí, dùng hết thủ đoạn, mãi đến giây cuối cùng mới giành được thắng lợi.
Cho nên ngay cả một người như Cố Thanh Sơn, cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.
Đại Ca tấm tắc khen ngợi: “Nếu không phải tôi tận mắt chứng kiến, tôi sẽ không tin được chuyện người phàm giết Thần lại thật sự xảy ra.”
Hắn ta thu Đom Đóm Ánh Sao trong tay lại.
Diệp Phi Ly nhắm mắt, không nhúc nhích gì.
“Cậu làm sao thế?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Giao diện Hỗn Loạn của tôi đang kết nối với tôi, nói là tôi tham gia giết Thần linh, sắp được ban cho sức mạnh Hỗn Loạn.”
Diệp Phi Ly nói, trên mặt đều là vẻ hưng phấn.
Cố Thanh Sơn ngẩn người ra.
Hắn nhìn về phía hư không trước mặt mình.
Chỉ thấy trên giao diện Chiến Thần, một dòng chữ nhỏ phát sáng đang điên cuồng hiện ra:
[Ngài hoàn thành một lần giết vượt cấp.]
[Ngài đã giết chết sinh vật thần thoại thuộc bên Kỳ Quỷ: kẻ ký sinh bằng linh hồn và máu thịt (thể ấu sinh).]
[Tuy rằng ngài có thân phận Địa Thần, nhưng trước mắt ngài vẫn là một người phàm.]
[Ngài đã từng giết chết sinh vật thần thoại Hỗn Loạn: Kẻ hắc ám gặm xác của thần, cho nên đây là lần thứ hai ngài giết vượt cấp.]
] Xét thấy ngài hoàn thành hai lần chiến đấu vô cùng hiếm thấy, ngài được cơ hội dưới đây:]
[Giao diện Chiến Thần sẽ thôn phệ giúp ngài một danh hiệu đặc biệt: Kẻ Địch của Hỗn Loạn (sơ cấp),từ đó lấy được một tin tức về một danh hiệu đặc biệt khác.]
[Hãy chú ý, danh hiệu này có đi kèm với “Chiến Thần”.]
Cố Thanh Sơn hơi xúc động.
Câu cuối đã nhắc nhở rất rõ ràng, Cố Thanh Sơn cũng không phải tên ngốc, đương nhiên có thể nhận ra được ý nghĩa ẩn chứa bên trong đó.
Hắn không kìm được xác nhận lại một lần nữa: “Là danh hiệu có cấp bậc ngang với Tinh Hỏa Chiến Thần sao?”
Hệ thống không trả lời.
Im lặng, có lẽ chính là ngầm thừa nhận.
Cố Thanh Sơn lâm vào trầm tư.
Kỹ năng danh hiệu “Chinh Phục” của Tinh Hỏa Chiến Thần đúng là vô cùng lợi hại.
Kẻ địch bị năng lực này chỉ định, đều sẽ vì một lí do chính đáng nào đó mà không thể phát động công kích.
Đây vừa là kỹ năng hệ Thần Bí, vừa là kỹ năng hệ Nhân Quả, không thể tránh khỏi.
Vừa rồi cũng may là có kỹ năng nhân quả này, mới làm cho quái vật không thể chạy trốn.
…Nếu có thể đạt được tình báo về danh hiệu cùng cấp bậc với “Tinh Hỏa Chiến Thần” …
Nghĩ đến đây, Cố Thanh Sơn không do dự gì, nói: “Ta lựa chọn thôn phệ danh hiệu Kẻ Địch của Hỗn Loạn, hãy cho ta tình báo kia.”
Trên giao diện Chiến Thần, một hàng chữ nhỏ tiếp tục xuất hiện:
[Danh hiệu của ngài: Kẻ Địch của Hỗn Loạn (sơ cấp) đã bị thôn phệ.]
[Ngài sẽ được biết tình báo tương ứng với danh hiệu dưới đây:]
[Chiến Thần Hư Không.]
...........
Quái vật thật sự đã chết rồi.
Tất cả mọi người đều thở phào một cái.
Tinh thần sau căng thẳng cao độ đột nhiên thả lỏng, khiến cho mọi người thể hiện ra trạng thái tinh thần mệt mỏi.
Trương Anh Hào lấy ra một bình rượu, uống một ngụm, nói: “Tôi canh gác, mọi người nghỉ ngơi đi.”
“Được.”
Diệp Phi Ly đáp lại một tiếng.
Hắn ta nhìn chăm chú vào hư không, dường như trên “Tên Hề Câu Hồn” của hắn ta đang có gì đó không ngừng xuất hiện.
Bỗng nhiên có một luồng ánh sáng màu xám xuất hiện, bao phủ lấy Diệp Phi Ly.
“Lực lượng của Hỗn Loạn.” Đại Ca nhẹ giọng lẩm bẩm nói.
Khí thế của Diệp Phi Ly không ngừng tăng lên, dường như dưới sự trợ giúp của lực lượng Hỗn Loạn, hắn ta đang hoàn thành một lần đột phá.
Trong giây lát.
Tất cả ánh sáng xám tan đi.
Diệp Phi Ly tinh thần sáng láng xuất hiện trước mắt mọi người.
“Hình như cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu.”
Trương Anh Hào trêu chọc nói.
Ai ngờ Diệp Phi Ly gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi dùng một ít phần thường, đổi thành rất nhiều hồn lực… Lần này đồ uống cho mọi người đủ rồi đó.”
Cố Thanh Sơn nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn ta, không kìm được cười lên.
Vẫn may, lúc đầu mình đã giao tiếp với tên quỷ giết người này, chứ không vội vàng chiến đấu.
Cậu nhóc này quả thực rất tốt.
“Được rồi, bá tước của em, trang bị của anh đều giao hết cho em đi.”
Laura cũng vỗ bả vai của Diệp Phi L, y nói.
“Đa tạ bệ hạ.”
Diệp Phi Ly cười, đưa cho Laura một bình đồ uống năng lượng.
Hắn ta lần lượt phát từng loại nước cho mọi người.
Bọn họ đứng trong không trung, thưởng thức những nước uống này.
Trận đấu đã kết thúc rồi, quả thực cần bổ sung một ít.
Mọi người dần dần buông lỏng.
Cố Thanh Sơn nhìn xung quanh.
Hoa viên đã không còn thấy đâu nữa.
Trong hư không, các tia sáng chập chờn xen kẽ làm nổi bật vô số tồn tại và thế giới vô hình, nhưng ở trong dòng chảy hỗn loạn của hư không mênh mông vô tận, chúng nó lại có vẻ rất bé nhỏ, giống như là bụi mù nổi lên bốn phía trong hồ nước sâu vậy.
Mông lung.
Hỗn loạn.
Ở đây tràn ngập những điều thần bí chưa hề biết đến, ngay cả Linh hồn Kỳ Quỷ chạy trốn cả một đời, cũng chưa biết đến những nơi tận cùng.
Cố Thanh Sơn thở dài, bỗng nhiên trong lòng nhớ đến một chuyện.
“À, vậy cìn thi thể Quốc vương đâu?” Hắn hỏi.
Mọi người nhìn nhau.
Laura nói: “Lúc đó sau khi bị cây đinh ba đâm trúng, hình như ông ta chỉ còn lại một tấm da.”
Diệp Phi Ly nói: “Đúng vậy, từ lúc Đại Ca gọi ra ý chí của Vực Sâu và mang hoa viên đi, tôi cũng không thấy được thi thể của y nữa… Hay là bị ý chí Vực Sâu thu đi rồi?”
Đại Ca xua tay nói: “Không đâu, Vực Sâu đâu phải thu gom đồng nát.”
Trương Anh Hào đẩy đẩy kính râm, nói: “Lúc ấy tôi có chú ý đến, tấm da của quốc vương bị làn gió trong hư không thổi đi mất rồi.”
“Cái gì?” Cố Thanh Sơn bật thốt lên.
“Đúng vậy, tôi nhìn thấy mà. Tôi còn mặc niệm cho y một lúc cơ.”
Trương Anh Hào gật đầu, tỏ vẻ chắc chắn.
Cố Thanh Sơn nghĩ một chút, hỏi: “Vậy cậu có biết thổi theo phương hướng nào không?”
Trương Anh Hào nói: “Cậu cũng không phải người không có chuyên môn, sao lại hỏi như một gã tay mơ vậy?”
Cố Thanh Sơn không nói gì.
Làn gió trong hư không lúc nhanh lúc chậm, phương hướng mơ hồ không rõ ràng, ai biết tấm da kia sẽ bị thổi đi đâu.
…Vốn còn đang định bụng sau vài đợt khảo sát thì sẽ thu nhận Quốc vương.
Dù sao y biết nhiều thần kỹ như vậy, có tác dụng rất lớn.
Nhưng lần này gặp phải quái vật quá khủng khiếp, tất cả mọi người đều rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Cố Thanh Sơn không có cơ hội quan tâm đến thi thể của y.
Nhưng người khác thì lại không biết rõ tình hình.
Cho nên…
Từ lúc Quốc vương chết đến bây giờ, đã trải qua một thời gian dài, thật sự không thể tìm thấy tấm da kia của y.
Cố Thanh Sơn thở dài, đành phải từ bỏ dự định ban đầu.
Hắn trực tiếp ngồi xuống trong hư không, lấy một viên linh đan cho vào miệng, bắt đầu nghỉ ngơi.
Trước mặt hắn, giao diện Chiến Thần cũng không ngừng xuất hiện dòng chữ nhỏ phát sáng:
[Ngài lấy được tình báo: Con Đường Hư Không.]
[Tình báo này có liên quan đến một sự kiện, chỉ khi nào ngài phát động sự kiện kia, tình báo mới hiện ra.]
Cố Thanh Sơn lặng lẽ hỏi: “Ta có thể biết kỹ năng của danh hiệu Chiến Thần Hư Không là gì không?”
[Không được.] Giao diện Chiến Thần trả lời rất dứt khoát.
Nghe được giọng điệu này, Cố Thanh Sơn lập tức mất hứng.
Một sự kiện không biết khi nào mới xảy ra.
Một danh hiệu không biết có thể mang lại những lợi ích gì
…Mơ hồ quá rồi.
Nếu so sánh, thì hồn lực vẫn thực tế hơn nhiều.
Ánh mắt hắn dừng ở trên giao diện Chiến Thần, nhìn chăm chú vào hai hàng chữ gợi ý cuối cùng.
[Ngài đã giết chết kẻ ký sinh bằng linh hồn và máu thịt (thể ấu sinh).]
[Ngài có được năm triệu hồn lực.]
Kẻ hắc ám gặm xác của Thần cho ba triệu hồn lực.
Kẻ ký sinh bằng linh hồn và máu thịt trực tiếp cho năm triệu!
Nhìn thấy con số này, Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy ngay cả vết thương ở mắt cũng không đau nữa rồi.
Đáng giá.
Hắn đeo miếng vải đen lên mắt, thắt chặt.
…Tiếp tục dùng thần niệm thôi, dù sao cũng quen rồi.
“À, kia là cái gì?”
Hắn chỉ vào đống bảo vật phát ra hào quang chói lọi, hỏi.
“Đó là phong ấn của Laura, bên trong có cây đinh ba màu đen của Linh hồn Kỳ Quỷ.” Trương Anh Hào nói.
Phong ấn…
Cố Thanh Sơn nhìn ngọn núi nhỏ kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.