Giọng điệu của hắn ta mang theo ý lạnh lẽo vô hình, cả người phát ra sát khí bừng bừng, dường như có thể ra tay bất cứ lúc nào.
“Ta vẫn luôn tận lực làm việc.” Sắc mặt Đại Ca bình tĩnh, nói.
Tướng quân nhìn xung quanh, cười lạnh lùng: “Tiết lộ An Hồn hương cho những phàm nhân này, đây là sự tận lực của ngươi sao?”
Trên người Đại Ca bỗng phát ra một luồng khí u ám, ầm ầm quét sạch cả phi thuyền.
Những người đó hơi giật mình, dường như tỏ ra vẻ hơi bất an.
Cố Thanh Sơn nghe thấy có người nhỏ giọng nói một câu: “Hơi thở của Vực Sâu, đáng chết.”
Đại Ca không trốn tránh nhìn về phía tướng quân, giọng nói dần dần trở nên lạnh như băng.
“Chú ý cách dùng từ của ngươi, tướng quân.”
Hắn ta giơ tay lên.
Một luồng sương bụi ngưng tụ lại thành hình dáng của một bộ xương, bị hắn nắm trong tay.
Đại Ca nâng bộ xương khô lên, ánh mắt dừng lại ở trên đó, thản nhiên nói: “Ngươi phải hiểu rằng, chỉ dựa vào thân phận của ngươi còn chưa có tư cách chất vấn ta. Hoặc là nói, ngươi có muốn nếm thử sức mạnh ăn mòn của Vực Sâu?”
Ánh mắt tướng quân nheo lại.
Khung xương cả người hắn ta phát ra tiếng nổ rắc rắc, giống như đang khống chế sự phẫn nộ khó nói nào đó.
“Người đứng đầu vương miện ngôi sao, ta cũng biết thân phận cao quý của ngươi.”
Tướng quân đột nhiên phẫn nộ hét to: “Nhưng dựa theo ước định thời cổ đại, sau khi ngươi bị lưu đày thì nên bảo vệ An Hồn hương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-gioi-tan-the-online/1374838/chuong-1274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.