Chương trước
Chương sau
Trong đầu Cố Thanh Sơn bỗng có một hình ảnh lướt qua.
Hắn phát hiện mình đang đi về phía trước.
Hàng nghìn hàng vạn thế giới ập đến trước mặt, lại rẽ ra hai bên rồi lui về phía sau.
Ngay cả dòng chảy thời không hỗn loạn cũng bị bỏ lại phía sau.
Bất tri bất giác, hắn đã tới sát biên giới Vực Sâu Vĩnh Hằng.
Tiếp tục đi về phía trước.
Đi qua cơn gió loạn kiếp hủy diệt vạn vật.
Hướng về phía mà sinh linh vĩnh viễn không thể nào đi tới, phi hành gần như chẳng biết mệt mỏi.
Thời gian và không gian ở đây bị vây trong trạng thái bị hủy diệt vạn kiếp, không còn cách nào để có thể tính ra được.
Tựa như đã yên lặng vạn năm, lại tựa như chỉ vừa trôi qua trong nháy mắt.
Ở phương hướng kia, tựa như có cái gì...
Chờ một chút...
Cố Thanh Sơn đang muốn thấy rõ cảnh tượng xuất hiện trong tầm mắt, lại chợt bị kéo lại.
Hắn phát hiện mình vẫn đứng tại chỗ như cũ.
“Thật là quá xa vời, bây giờ căn bản không có cách nào đến đó.” Cố Thanh Sơn thở dài bất đắc dĩ nói.
Hắn lắc đầu, thân hình khẽ động, thi triển Súc Địa Thành Thốn về tới trên phi thuyền.
Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly ngồi cùng nhau, hai người nhìn thẳng vào hư không, vừa nhìn vừa thảo luận về sức mạnh Hỗn Loạn.
Đại Ca vốn cầm lấy máy chơi game của Diệp Phi Ly để giết thời gian, kết quả gặp phải một cửa ải đánh mãi không qua, hiện giờ đang ôm một quyển hướng dẫn chăm chú đọc.
Giọng của Laura nhanh chóng truyền đến: “Cố Thanh Sơn, tiếp theo chúng ta đi đâu?”
“Chờ đã, anh phải suy nghĩ một chút.”
Cố Thanh Sơn nhức đầu nói.
Ban đầu hắn định xem thử kế hoạch của Người tạo vật của Đất một chút, sau đó lập tức đi hội họp với Tô Tuyết Nhi và Ninh Nguyệt Thiền.
Hiện tại trong ba đồng tiền, chỉ thiếu một đồng của Thiên Sứ Đoạn Tội.
Cổ thụ Kinh Cức có thể triệu hoán bất cứ lúc nào.
Trật Tự Ma Vương ở trên người mình.
Cũng chỉ thiếu mỗi Thiên Sứ Đoạn Tội.
Chỉ cần mình cùng Tô Tuyết Nhi và Ninh Nguyệt Thiền tụ hợp thì có thể gom đủ ba đồng tiền, phát động Thời Không Nghịch Lưu, trở lại quá khứ.
Mình còn phải đi cứu Hắc Hải nữ sĩ.
Khi đó những cường giả cấp bậc Bá Chủ cũng sẽ được cứu.
Đáng tiếc.
Hiện tại kỷ nguyên Hỗn Loạn đã giáng xuống, Linh Hồn Tiêm Tiếu giả đang không ngừng đuổi theo phía sau.
Không chừng lúc nào đó nó sẽ trở nên lớn mạnh hơn, sẽ cách nghìn vạn tầng thế giới ném tới đây một quái vật kinh khủng.
Mình có cách nào đi đến thần điện Vận Mệnh?
Mình mà đi đến đó thì cũng sẽ dẫn theo con quái vật kia đi theo, không phải à?
Chết tiệt!
Thực lực chênh lệch quá lớn.
Với sức mạnh của mình, thực sự khó mà đối phó được với Linh Hồn Tiêm Tiếu giả.
Thế nhưng nếu bây giờ mà đi lấy Trường Mâu Bảy Màu thì xa quá.
Đừng nói đến làm sao vượt qua được cơn gió loạn kiếp, chỉ riêng Vực Sâu Vĩnh Hằng thôi là đã không thể nào qua nổi rồi.
Vực Sâu sẽ không đối xử tử tế với sinh mệnh của chín trăm triệu tầng thế giới, bằng chứng là các đồng đội của Lâm đều đã bị diệt sạch.
Huống chi, ngày tận thế đang tàn sát bừa bãi ở thế giới song song.
Nơi đó có sự ăn mòn của vận mệnh vô cùng kinh khủng!
Nếu là quá khứ, mình còn có thể từ từ suy nghĩ biện pháp vượt qua.
Nhưng bây giờ Linh Hồn Tiêm Tiếu giả vẫn liên tục đuổi sát phía sau, mình căn bản không có thời gian lề mề.
Cố Thanh Sơn nôn nóng.
Hắn hít sâu vào một hơi, ép buộc mình tỉnh táo lại.
Chẳng lẽ thật sự không thể nghĩ ra cách nào?
Cố Thanh Sơn âm thầm suy tính, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện.
Nếu nói đến chuyện đối phó với Linh Hồn Tiêm Tiếu giả, ngày xưa từng có một Trật Tự chỉ dựa vào hai binh sĩ sơ cấp là đã có thể ngăn cản bước chân của nó.
“Giao diện Chiến Thần, ngươi còn nhớ Thủy Thần không?”
“Đinh!”
Tiếng vang thanh thúy qua đi, Giao diện Chiến Thần đáp lại:
[Nhớ. Ta từng ở trong mảnh vỡ của thể giới song song thời cổ đại, kích hoạt một hệ thống chiến tranh cỡ lớn và tiến hóa nó thành một quân đoán Nhân tộc. Tên của nàng gọi là Thủy Thần.]
Cố Thanh Sơn gật đầu: “Đó là hệ thống chiến tranh cỡ lớn của Nhân tộc cực cổ, đến thời đại viễn cổ rốt cuộc tiến hóa trở thành Trật Tự... Đáng tiếc, khi ta trở về, nó bị Người tạo vật của Đất lưu lại thời đại thượng cổ.”
Về phần Thủy Thần ở thế giới hiện tại, chắc là bị Linh Hồn Tiêm Tiếu giả hủy diệt trong cuộc chiến ở thời đại viễn cổ rồi.
[Ngài muốn để Thủy Thần thức tỉnh lần thứ hai?] Giao diện Chiến Thần hỏi.
“Đúng, sức mạnh của nàng thật sự là làm cho ta khắc sâu ấn tượng. Ta nghĩ nàng có thể giúp ta.” Cố Thanh Sơn nói.
Giao diện Chiến Thần nói: [Để xuyên qua thời khong, trở lại thời khắc cuối cùng ở đời trước của ngài, hồn lực mà ta tích lũy trong vô số năm đã được sử dụng vào thời thượng cổ, không đủ để kích hoạt Thủy Thần.]
Cố Thanh Sơn ngẩn ra, vội vàng nói: "Ta có thể thu thập thêm hồn lực."
Giao diện Chiến Thần nói: [Không kịp. Nếu ngài muốn thức tỉnh Trật Tự khác, biện pháp duy nhất hiện giờ là sử dụng Trật Tự Ma Vương.]
[Nó vốn đã có năng lực như thế.]
..........
Trên phi thuyền Nữ vương Kinh Cức.
Cố Thanh Sơn còn đang nói chuyện với Giao diện Chiến Thần.
“Thủy Thần là từ hệ thống chiến tranh của Nhân tộc tiến hóa thành, Hỗn Loạn là thông qua gieo rắc mà trở nên mạnh mẽ.”
“Như vậy rốt cuộc chúng nó đến từ đâu?”
Cố Thanh Sơn hỏi.
Giao diện Chiến Thần giữ kín miệng không nói.
Hiển nhiên, nó không định trả lời.
Cố Thanh Sơn đành phải bỏ qua.
Hắn dùng thần niệm đảo qua thức hải, phát hiện Tinh đồ mà Người tạo vật của Đất đưa cho mình đã tiêu tán.
Người tạo vật của Đất không để lại tin tức nào về hướng đi của Thủy Thần.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ hồi lâu, suy tính đủ các loại khả năng, cuối cùng đành thở dài nói: “Quá ít tin tức.”
Hiện tại, Trật Tự Ma Vương giống như chim sợ cành cong, căn bản không đáng tin cậy.
Nếu như có thể dùng nó thức tỉnh Thủy Thần thì tốt rồi.
Không thể coi thường sức mạnh của quân đoàn Nhân tộc. Khi nó có không gian để phát triển và tiến hóa, Linh Hồn Tiêm Tiếu giả nhất định không phải là đối thủ của nó.
Vậy thì Linh Hồn Tiêm Tiếu giả sẽ không có cách nào tập trung tinh lực để đối phó với mình.
Thứ nhì.
Hỗn Loạn có Trật Tự mới làm đối thủ, cũng không có cách nào biến chín trăm triệu tầng thế giới trở nên rối loạn.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ, cuối cùng xác định được mình phải làm gì.
Hắn hỏi: “Giao diện Chiến Thần, ta có một câu hỏi cuối cùng.”
[Nói.]
“Nếu ngày tận thế đã đến quá gần, có khi nào Hỗn Loạn và Trật Tự sẽ bắt tay nhau đối phó với nó không?”
Giao diện Chiến Thần nói: [Chúng nó sẽ tự mình chống lại ngày tận thế.]
Câu trả lời này rất là khéo léo, đồng thời cũng đã nói rõ mối quan hệ đôi bên.
Cố Thanh Sơn gật đầu, không trao đổi với Giao diện Chiến Thần nữa.
Hắn chuyển thần niệm lên một giao diện khác.
Chính là giao diện màu đỏ kia -- Trật Tự Ma Vương.
Cố Thanh Sơn kêu to: “Đi ra đây, chúng ta cần nói chuyện một chút.”
Trên giao diện Trật Tự Ma Vương, dòng chữ nhỏ màu đỏ không ngừng xuất hiện:
[Xin mau chạy thoát thân, sứ giả Hỗn Loạn đang tới rồi.]
Cố Thanh Sơn nhìn hàng chữ nhỏ này, hắng giọng một cái nói:
“Chuyện này... Ta muốn nói với ngươi, ngoại trừ chạy trốn, kỳ thực chúng ta có thể làm một vài việc khác.”
Trên giao diện Trật Tự Ma Vương xuất hiện thêm một dòng chữ nhỏ màu đỏ bắt mắt:
[Bản Trật Tự đã bị đánh bại triệt để, xin mau chóng chạy trốn, sứ giả Hỗn Loạn đang tới gần.]
Cố Thanh Sơn “chậc” một tiếng.
Hóa ra là Trật Tự này đã đánh mất ý chí chiến đấu?
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, tìm từ thích hợp để khích lệ: “Thực ra không nên nản lòng nhanh như vậy. Ở thời đại viễn cổ ta đã từng giết Linh Hồn Tiêm Tiếu giả, chắc ngươi vẫn còn nhớ rõ chuyện này. Cho nên bây giờ chúng ta cần phải cẩn thận trù tính một phen, động não một chút, xem xem có tìm được biện pháp nào tốt hơn dể giết nó thêm một lần nữa không.”
“Đừng sợ hãi nó, chỉ cần chúng ta cùng nhau nỗ lực, nhất định có thể làm được!”
Sau khi Cố Thanh Sơn nói xong, trên giao diện Trật Tự Ma Vương nhanh chóng xuất hiện thêm mấy dòng chữ đỏ bắt mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.