Chương trước
Chương sau
Chỉ thấy trên lễ đài, “Laura” chạy trốn xuống đài.
Trên đài chỉ còn lại ba người.
Đột nhiên bên tai mọi người, kể cả nàng, đều truyền đến tiếng nhạc cụ điện ầm ĩ.
Trong lòng Cố Thanh Sơn yên lặng nói: “Bắt đầu đi.”
Ông già đầu trọc quát: "Ba, hai, một, cùng nhau nhảy!"
Sóng âm mãnh liệt bao phủ toàn bộ hiện trường.
Thân thể ba người Cố Thanh Sơn bắt đầu lắc lư theo nhịp điệu.
Động tác của bọn họ nhanh mà dứt khoát, phối hợp lẫn nhau, dần dần sinh ra từng đạo tàn ảnh.
Mỗi một tàn ảnh mới hiện ra trên đài đều tìm vị trí của mình, tham dự vào điệu nhảy.
Tàn ảnh càng ngày càng nhiều.
Ông già đầu trọc đếm xong, quát lên lần nữa: “Đây chính là hình bóng năng lược của ta, đặc biệt trợ giúp các ngươi hoàn thành điệu nhảy, đạt đến độ khó cao hơn!”
Ba người trên đài nghe vậy, cùng nhau làm một loạt động tác, sau đó thân thể nghiêng thành một góc.
Ngay sau đó...
Lắc cái hông!
Lắc! Lắc! Lắc!
Phiên bản bạo ngược của múa bụng!
Ba người đổ mồ hôi như mưa, toàn lực nhảy.
Rốt cục, cái bóng cuối cùng xuất hiện.
Chín cái bóng.
Công thêm đám người Cố Thanh Sơn.
Tổng cộng mười hai người tham gia nhảy múa.
Lần này thì thật sự biến thành vũ điệu nhiều người.
Nhảy rồi lắc!
Lắc rồi nhảy!
Âm nhạc dần dần điên cuồng.
Vũ đạo lại càng điên cuồng hơn nữa.
Mười hai vũ công động tác tràn đầy sức lực, lại chỉnh tề đúng nhịp, làm cho mọi người đứng xem bên dưới cảm nhận được sự đồng tâm hiệp lực.
Mấy người bọn họ nhảy hết cả một đoạn khá dài.
Bỗng nhiên, Cố Thanh Sơn vươn hai tay về phía trước, ngoắc tay với mọi người dưới đài.
Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly đứng bên cạnh hắn cũng bắt đầu ngoắc tay.
Chín cái bóng ngoắc tay theo.
“Thời khắc này cuối cùng đã tới!”
Ông già đầu trọc cảm thán một tiếng, bỗng nhiên khàn giọng gầm rú:
“Hỡi ước nguyện của chúng sinh, trăm triệu năm sau ngày tận tế, ta hai bàn tay trắng, chỉ có thể dâng lên bài múa cúng tế vô cùng thánh khiết cao quý này. Ta phủ phục dưới chân ngài, khẩn cầu ngài...”
“Giáng lâm.”
Ông ta hô hoán một tràng giống như nổi điên, thậm chí còn không kịp thở.
Ngay sau đó.
Chuyện kỳ diệu xảy ra.
Ngoại trừ mười hai vũ công, mọi thứ nơi đây đều yên tĩnh.
Mọi người ngây ngẩn.
Tất cả khán giả ở hiện trường và trong chín trăm triệu tầng thế giới, hễ ai trông thấy điệu nhảy này, hoặc là lỗ tai nghe được đoạn nhạc này, không khỏi đều lâm vào trạng thái đờ đẫn.
Dưới đài, kẻ đứng gần Cố Thanh Sơn nhất là một vị đại đế của một đế quốc nào đó. Hai mắt hắn ta không có tiêu cự, cất tiếng nói:
“Ta muốn thành lập liên hệ với Vương quốc Kinh Cức. Như vậy, đế quốc của ta sẽ không bao giờ sụp đổ.”
Một bá chủ cường giả ở ngay bên cạnh hắn ta cũng mở miệng: “Phù hộ ta! Lần này ta nhất định phải thuyết phục được quan viên Vương quốc Kinh Cức, để họ cho phép ta chọn lấy một món binh khí trong bảo khố Vương quốc Kinh Cức.”
Người nói chuyện kế tiếp là một phu nhân dáng vẻ đoan trang cử chỉ nhã nhặn:
“Ta muốn gặp Laura, liều mạng lấy lòng nàng, tốt nhất là có thể mời nàng đến thế giới của ta làm khách. Chỉ cần có thể khiến nàng chịu gả cho con ta, ta mặc kệ dùng bất cứ thủ đoạn gì.”
Mọi người bắt đầu nói lên tâm nguyện của mình.
“Ta muốn đi tiếp cận vị Bá tước kia, hỏi xem rốt cuộc hắn làm cái gì mà được phong làm Bá tước Vương quốc Kinh Cức.”
“Ta muốn giàu có hơn nữa.”
“Ta rất thích Vương quốc Kinh Cức, điển lễ kết thúc ta sẽ ở lì chỗ này không đi.”
“Ta muốn nhìn thấy dung mạo thật của Laura.”
Vô số khách khứa trong buổi điển lễ đều nói ra những mong muốn từ trong thâm tâm.
Còn trong hàng tỷ thế giới, những ai nghe được âm nhạc hoặc là thấy được đám người Cố Thanh Sơn nhảy múa cũng đều kể ra tâm nguyện của mình.
“Hôm nay ta không muốn đi công tác, ngày tận thế sắp tới, ta muốn đi chơi game.”
“Vị Bá tước Nhân tộc này rốt cuộc thích loại nữ nhân như nào?”
“Ngày tận thế thật là đáng sợ, ta phải báo thù trước khi ngày tận thế đến mới được.”
“Cô nương, đêm qua thật sự không phải là ta.”
“Sách của ta lúc nào mới được xuất bản?”
"Hắn rốt cuộc có yêu ta hay không, thật muốn biết đáp án."
...
Cố Thanh Sơn thấy một màn kỳ dị này, nhịn không được thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc đây là chuyện gì?”
Hắn và Diệp Phi Ly, Trương Anh Hào đứng tại chỗ, từ từ đánh nhịp.
Điệu nhảy có một đoạn tạm dừng cho nên hiện tại hắn có thời gian để hỏi nguyên do.
Hắn không phải đợi lâu, giọng của ông già đầu trọc đã vang lên trong đầu:
“Cậu đã thành công thi triển tầng thứ hai của Điệu Múa Chúng Sinh Tế Mệnh, cũng đã có tư cách biết một ít chuyện.”
Cố Thanh Sơn cảm giác được mi tâm loé lên, có thứ gì đó được truyền vào trong thức hải của hắn.
Ầm!
Vô số thông tin ập đến, hiện lên trong đầu Cố Thanh Sơn.
Một vài hình ảnh tráng lệ hào hùng hiện ra, cho thấy giai đoạn mở đầu của thời đại Cực cổ.
Trong bóng tối tĩnh mịch, có vô số “mặt trời” đỏ hừng hực nhanh chóng bay tới.
Chúng nó đi qua vách ngăn vô hình, lướt qua những vùng hoang vắng chưa được khám phá, tới những nơi cực kỳ xa xôi để đến được dong chảy thời không hỗn loạn.
Đúng vậy, ngay từ đầu không có thế giới, chỉ có dòng chảy thời không.
Những mặt trời bay tới liên tục rốt cuộc cũng dừng lại.
Ánh sáng chói lọi tán đi.
Rốt cuộc Cố Thanh Sơn cũng thấy rõ ràng diện mạo chân thật của “mặt trời”.
Những “mặt trời” này đều là phi thuyền sắt thép vô cùng to lớn, một con thuyền có thể lớn bằng Cự thú Vực Sâu, mà thậm chí còn lớn hơn nó rất nhiều.
Ở trong phòng chỉ huy của một chiếc phi thuyền, Cố Thanh Sơn thấy được ông già đầu trọc, khi đó vẫn còn là một chàng trai cường tráng.
Đệ nhất cường giả của Nhân tộc cực cổ này đang phát ra mệnh lệnh cho toàn bộ hạm đội.
“Ta ra lệnh, lập tức báo cáo tình hình.”
“Rõ!”
Từng giọng báo cáo vang lên trong phòng chỉ huy của chiếc phi thuyền đang bay.
“Chỉ số tổn thất của hạm đội là 79%.”
“Hoàn tất xuyên qua vách ngăn song song.”
“Toàn bộ nhiên liệu phi hành cơ bản hao hết.”
“Căn cứ vào những làn sóng truyền đến từ phía sau, có thể chứng thực thế giới nguyên bản của chúng ta đã bị hủy diệt triệt để.”
“Hoàn cảnh trước mắt: Thế giới song song không biết.”
Chàng trai đầu trọc chăm chú nghe xong, hỏi: “Đồ chúng ta dự trữ có bị tổn thất hay không?”
“Báo cáo trưởng quan, tỷ số tổn thất là 21,793% "
Anh chàng đầu trọc nghe xong, sắc mặt hơi thả lỏng vài phần.
“Thật may. Chỉ cần giống loài vẫn còn, chúng ta có thể tiếp tục sinh sôi nảy nở. Mọi thứ vẫn còn hi vọng.”
Hắn ta lẩm bẩm nói.
Hình ảnh chợt tán đi.
Cố Thanh Sơn chợt phục hồi tinh thần lại.
Hắn phát hiện thời gian chỉ mới trôi qua trong nháy mắt.
Tất cả bốn phía đều bị vây trong một thuật pháp nào đó.
Thời gian trôi qua rất chậm.
Mọi người đều bị cuốn vào tâm trí của chính mình, nhất thời không thể tự mình thoát ra.
Cố Thanh Sơn lau lớp mồ hôi lạnh trên trán.
Những gì vừa chứng kiến thật sự là làm cho người ta chấn kinh.
“Xem hiểu chưa?”
Ông già đầu trọc hỏi.
Cố Thanh Sơn yên lặng gật đầu, nhẹ giọng nói: “Thì ra nơi đây là một phần của dòng chảy thời không vô tận, mà tất cả sinh mệnh ở đây đều sinh sôi nảy nở từ một thế giới song song đã bị hủy diệt nào đó, cũng là cố hương của ngài.”
"Đúng vậy, đây là đáp án." Ông già đầu trọc nói.
“Có một vấn đề...” Cố Thanh Sơn hỏi: “Vì sao các ngài không chạy trốn đến một thế giới song song khác mà lại dừng lại ở trong dòng chảy thời không hỗn loạn?”
Ông già đầu trọc đá: “Phi thuyền của bọn ta đã tiêu hao hết năng lượng.”
Cố Thanh Sơn nói tiếp: “Ta tin tưởng với năng lực của các ngài, tất nhiên sẽ có biện pháp bổ sung năng lượng cho phi thuyền.”
Ông già đầu trọc nói: “Không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu. Nơi này là một khoảng không rộng lớn giữa các thế giới song song, mà trước đó chúng ta chưa bao giờ đến thế giới song song khác, chẳng qua vì tận thế bức bách nên bọn ta mới đành phải rời đi.”
“Thực ra, chúng ta cũng không biết nên làm thế nào mới có thể thoát khỏi dòng chảy thời không hỗn loạn. Chúng ta không có biện pháp đến một thế giới song song khác.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.