Chương trước
Chương sau
Cố Thanh Sơn đáp xuống mặt đất, đưa tay đặt lên một thi thể, lẳng lặng cảm thụ.
Thi thể vẫn chưa lạnh hẳn, áo giáp trên người rõ ràng bị một sức mạnh to lớn nào đó đánh nát.
“Nhìn qua, thế giới này đã nổ ra một cuộc đại chiến.” Lâm nói.
“Đúng, con rận mà cô nói kìa.” Cố Thanh Sơn chỉ tới một phương hướng, nói.
Một cái chân dài, sáu móng vuốt, đầu khô quắt, thi thể con quái vật ngã trong đống đổ nát.
Đây là quái vật đã bị giết trong chiến tranh.
Cố Thanh Sơn vẫy tay trên mặt đất, đem thẻ bài sứt mẻ thu vào trong tay.
Trên Giao diện Chiến Thần lập tức xuất hiện dòng chữ tương ứng:
[Thẻ bài hệ biến thân: Cự nhân nguyên tố Lửa.]
[Thẻ bài đã hỏng triệt để, không thể sử dụng nữa.]
Cố Thanh Sơn thở dài tiếc hận.
“Cũng không thật sự là con rận. Ngươi không nên xem thường chúng nó, kỳ thực chúng nó đã có văn minh của mình, thực lực cũng không kém chín trăm triệu tầng thế giới đâu.” Lâm nói.
“Ừ.”
Ánh mắt Cố Thanh Sơn bống nhiên bị huy chương trong tay hấp dẫn.
Huy hiệu chỉ đường của thế giới này dường như đã cảm ứng được điều gì đó, nó đang rung lên liên tục.
Đột nhiên...
Huy chương nhảy vọt ra giữa không trung, truyền ra một giọng nói:
“Bạn bè của đế quốc Thiên Lam, xin chú ý.”
“Chúng ta đã rút lui đến khu Kỳ Dị.”
“Chúng ta đã rút lui đến khu Kỳ Dị.”
“Nếu như ngươi muốn tìm chúng ta, xin hãy đến khu Kỳ Dị.”
Nói xong đoạn này, huy chương mất đi sức mạnh, lần nữa rơi vào trong lòng bàn tay của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn thở dài, thu huy chương vào.
Hắn đã hiểu, vừa rồi là giọng của chủ nhân Đế quốc Thiên Lam – Lam Tụ.
Xem ra bọn họ còn sống, chỉ là không đủ sức chống đỡ trước kẻ địch nên mới phải rút lui.
"Chúng ta làm sao bây giờ, tới khu Kỳ Dị?" Lâm hỏi.
"Không vội."
Cố Thanh Sơn phóng xuất thần niệm, quét về phía mặt đất.
Hắn tỉ mỉ quan sát chiến trường, một lúc lâu mới hợp hai tay lại, làm một pháp quyết.
Dẫn vật quyết.
Đây là pháp quyết cơ bản nhất, tu sĩ vừa tiến vào Luyện Khí cũng có thể lĩnh ngộ, dùng để di chuyển vật từ xa.
Thế nhưng, Cố Thanh Sơn đã đạt đến cảnh giới Ba Nghìn Thế Giới, hắn sử dụng pháp quyết này, đương nhiên hiệu quả lớn hơn nhiều.
Chỉ thấy trên cả vùng đất diện tích vô ngần, những thẻ bài sứt mẻ rơi lả tả đều đứng lên, trôi nổi giữa không trung rồi nhanh chóng bay tới chỗ hắn.
Số lượng thẻ bài quá nhiều, nhiều đến nỗi Cố Thanh Sơn buộc phải xếp chúng lại một cách ngay ngắn, tạo thành một vật thể hình cầu khổng lồ giữa không trung.
Lâm ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút.
Những con quái vật kia dường như đã phát hiện hành động của Cố Thanh Sơn.
Cô lại nhìn những thẻ bài kia, nói: “Những thẻ bài đều đã bị chiến tranh làm cho hư hại, không thể dùng được nữa.”
“Ta biết.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vậy ngươi thu những thứ này về làm gì?”
“Sau này sử dụng.”
Cố Thanh Sơn đưa tay quét một cái giữa không trung.
Vô số tấm thẻ bài hoàn toàn biến mất, bị hắn thu vào trong túi Trữ Vật.
Cố Thanh Sơn lại lấy ra con gà trống màu sắc rực rỡ.
Chức năng tình báo Chiến Thần đã gắn vào con gà trống nhiều màu này, cho nên hắn vẫn rất coi trọng nó.
Hiện tại, đã qua hơn một ngày kể từ lần tiếp nhận tin tức trước, có thể nhận tin tức mới lần thứ hai.
Cố Thanh Sơn đưa tay kéo kéo mào gà.
Gà trống màu sắc rực rỡ sống lại.
“Ta nói, đều là anh em đàn ông với nhau, ngươi không thể tôn trọng ta một chút sao?” Gà trống giơ hai cánh lên chỉnh mào gà, thuận miện ai oán nói.
“Xin lỗi, lần sau ta sẽ chú ý, bây giờ hãy bán cho ta một ít tin tức tình báo.” Cố Thanh Sơn nói.
"Hồn lực chuẩn bị xong chưa?" Gà trống hỏi.
"Giống như lần trước."
"Được, xem ta."
Gà trống dựng thẳng đầu lên thật cao, bắt đầu cảm ứng hư không.
Một lát sau, nó hướng về phía Cố Thanh Sơn, nói: "Có một tin tức tốt, một tin tức xấu. Nhưng dựa theo quy tắc, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết một tin. Ngươi muốn nghe cái nào nào?"
“Thật sự không thể nghe cả hai tin? Ta cho ngươi thêm hồn lực.” Cố Thanh Sơn nói.
"Vậy không được, tuy rằng ta cũng muốn có nhiều hồn lực, nhưng nếu làm trái với quy tắc, ta cũng xong luôn." Gà trống tiếc hận nói.
"Được rồi, ta nghe tin tức tốt." Cố Thanh Sơn nói.
“Khoan đã...” Lâm ngăn cản hắn, hỏi: "Vì sao không nghe tin tức xấu? Chỉ có biết tin tức xấu, chúng ta mới có thể chuẩn bị từ trước."
Cô ra hiệu cho hắn nhìn lại trên đỉnh đầu mình.
Từ chỗ sâu bên trong bầu trời, từng đám quái vật đang tập kết.
Chúng nó đã phát hiện ra hai người.
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu liếc mắt nhìn, bất đắc dĩ buông tay, nói: "Ngày tận thế của thế giới song song đang khuếch tán, sức mạnh Vực Sâu ồ ạt tràn vào chín trăm triệu tầng thế giới. Lúc này tin tức xấu nhiều lắm. Đối mặt với quá nhiều tình huống không tốt, kỳ thực chúng ta cũng không có gì để chuẩn bị."
"Điều này cũng đúng." Lâm suy nghĩ một chút, chậm rãi gật đầu.
Đội quái vật thứ nhất phụ trách dò xét đã từ trên trời giáng xuống, lặng yên tới gần hai người.
Lâm hơi cong hai đầu gối, đưa tay ra quyền, bất thình lình đánh một kích lên bầu trời.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong khoảng cách hơn mười dặm, toàn bộ tiểu đội quái vật bị một quyền này đán cho tan tác.
Bọn quái vật thịt nát xương tan, bị quyền phong bao lấy, lui về chỗ sâu bên trong bầu trời.
Cố Thanh Sơn nhìn thoáng qua, tiếp tục giải thích: “Thế nhưng tin tức tốt thì khác, ở một phương diện nào đó, nó có thể cho chúng ta một ít chỉ dẫn.”
Lâm như đang có điều suy nghĩ.
Gà trống màu sắc sặc sỡ vỗ hai cánh, khen: “Thật là một đứa trẻ lanh lợi. Ta bắt đầu cảm thấy có lòng tin đối với khoản thu nhập hồn lực lâu dài này rồi.”
"Cho ngươi hồn lực." Cố Thanh Sơn đem hồn lực nhập vào trong cơ thể gà trống.
"Ôi ôi ôi, thoải mái, thật là thoải mái." Gà trống thích ý híp mắt.
Cố Thanh Sơn trong lòng khẽ động.
Nhìn thế này, hình như gà trống dùng hồn lực để phát động.
“Như vậy xin hãy nói cho ta biết tin tức tốt ngươi thu được là gì.” Hắn nói.
Gà trống màu sắc sặc sỡ hắng giọng một cái, nói: “Quân tiếp viện của ngươi sắp tới.”
"Quân tiếp viện?"
“Đúng, kẻ giàu có không ai trong khắp chín trăm triệu tầng thế giới sánh bằng kia đang dựa vào các loại bảo vật cổ quái hiếm có để truy tìm tung tích của ngươi.”
“Nàng đã phát hiện hành tung của ngươi, lúc này đang nhanh chóng tới rồi. Cho nên, nếu ngươi muốn gặp nàng thì đừng đi đâu nữa hết.”
“Cũng may chúng ta biết được tin tức này, nếu không có thể chúng ta sẽ đi.” Cố Thanh Sơn may mắn nói.
Gà trống nháy mắt với hắn một cái, hóa thành pho tượng, không động đậy nữa.
Cố Thanh Sơn cất gà trống màu sắc sặc sỡ đi.
"Là ai?" Lâm hỏi.
"Không phải cô có thể đọc được ý nghĩ trong lòng người khác sao? Sao lại không đoán ra được?" Cố Thanh Sơn nở nụ cười, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Đúng vậy, nếu như có ai có thể dùng câu "giàu có đến mức không ai trong chín trăm triệu tầng thế giới sánh nổi" để hình dung, vậy chỉ có thể là cô ấy.
Trong buổi lễ thành niên, cô nàng này đã thức tỉnh liên tiếp ba loại năng lực thần bí là "Vạn Giới Che Chở", “Người Sưu Tầm Kho Báu Thất Lạc” và “Nữ Vương Chúc Phúc” - Nữ vương Kinh Cức.
Laura.
Cô ấy vẫn luôn kiên nhẫn tìm kiếm Cố Thanh Sơn!
Lâm tỉ mỉ hồi tưởng lại, nói: “Tôi đã đọc qua nhưng trong lòng ngươi không hề có một người như vậy.”
“À... Là một cô bé thôi. Có một thời gian từng theo ta sống nương tựa lẫn nhau. Cho nên kỳ thực cũng có thể xem như em gái của ta.” Cố Thanh Sơn có chút xấu hổ nói.
Lâm ôm lấy hai cánh tay, chậm rãi nói: “Như vậy chúng ta chờ ở chỗ này?”
“Đúng vậy, chúng ta cần tụ họp với cô bé, miễn cho em ấy ở sau đuổi không kịp chúng ta. Bây giờ thế đạo hỗn loạn, lỡ như em ấy gặp phải quái vật quá mức lợi hại thì không ổn.” Cố Thanh Sơn nói.
Lâm gật đầu tán đồng.
Hai người cùng nhau ngắm nhìn trời cao.
Nhóm lớn quái vật bắt đầu bay xuống chỗ hai người.
Chúng nó bay đầy bầu trời, bởi vì Lâm công kích mà phát ra những tiếng rít gào đầy phẫn nộ, tựa như đang chuẩn bị báo thù cho tiểu đội kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.