Chương trước
Chương sau
Lâm thở dài một tiếng, nói: "Đây là nguyên nhân mọi người chán ghét ma quỷ."
Nàng nâng tay lên, đặt ngón giữa lên ngón cái, cách không nhẹ nhàng bắn ra.
Bùm!
Cách đó chừng hơn mười mét, thân hình của ma quỷ đột nhiên nổ tung, biến thành một đống vụn thịt bắn tung tóe.
Lâm lấy ra một cái chuông, lắc lắc.
Phục vụ nữ của khách sạn bỗng xuất hiện.
"Thưa quý khách, ngài có yêu cầu gì ạ?"
Cô ta cúi gập người, cực kỳ kính trọng nhìn về phía Lâm.
Bản thân khách sạn có triển khai phòng hộ, nhưng nếu khách đồng ý tự giải quyết, khách sạn sẽ không ra mặt can thiệp.
Đây là vì tránh quấy rầy hứng thú của khách.
Lâm gật đầu với nữ phục vụ: "Ngại quá, nơi này bị tôi làm bẩn rồi, xin hãy quét dọn vệ sinh một chút."
"Vâng, sẽ lập tức hoàn thành yêu cầu của ngài." Nữ phục vụ đáp.
...
Công hội Thích khách chín trăm triệu thế giới.
Phi kiếm vừa mới bay đi, tráng hán đã đưa tay lấy một cây xì gà trên quầy đưa cho Cố Thanh Sơn.
Ánh mắt của gã cực kỳ nhạy, đã nhận ra đối phương cũng không phải hạng đơn giản.
"Xem ra, ngươi là một Ma Khí Ẩn Sát Giả?" Tráng hán cảm thấy hứng thú hỏi.
Có thể khống chế binh khí lưu loát như thế chỉ có mấy chức nghiệp cực thiểu số như kiếm tu, Đấu sĩ Linh binh, Ma Khí Ẩn Sát Giả gì đó.
Trong đó, kiếm tu là chức nghiệp của loài người, hơn nữa cực kỳ ít ỏi. Đấu sĩ Linh binh là chức nghiệp riêng của tộc Tinh linh, chỉ có Ma Khí Ẩn Sát Giả là thuộc về tộc ma quỷ.
... Đó đều là chức nghiệp chiến đấu cực mạnh, cũng đều vô cùng thích hợp làm một thích khách.
"Đúng, ta là Ma Khí Ẩn Sát giả."
Cố Thanh Sơn không phủ nhận.
Hắn nhờ ngọn lửa của tráng hán để châm xì gà.
Chân mày của tráng hán giãn ra.
Một ma quỷ cực giỏi ám sát đối với tổ chức mà nói là một chuyện tốt.
Huống hồ đối phương thông qua giám định của Ngựa Đá, quả thật là vì tiền mới đồng ý gia nhập công hội.
Thật ra, hắn cũng không phải sợ phiền toái mới không muốn gia nhập công hội thợ săn tiền tưởng.
Nói đến cùng là bởi vì không muốn chia tiền với người khác.
... Đây là một ma quỷ theo đuổi tiền tài, tạm coi như "thân thế trong sạch."
Cố Thanh Sơn nhìn tráng hán, xin chỉ bảo: "Như vậy, ta có cần mang thi thể của nó về không?"
"Một bộ phận là được." Tráng hán nói.
"Lỗ tai được không?"
"Được."
Một hơi thở.
Hai hơi thở.
Bịch!
Một thứ máu chảy đầm đìa rơi xuống quầy, đúng lúc rơi lên trên lệnh truy nã, nhuộm nó thành một màu đỏ tươi.
Chính là một cái lỗ tai!
Tráng hán cầm lỗ tai này, đưa cho một chàng trai mặc đồ đen ở phía sau.
Chàng trai nhìn, nói: "Không sai, đây là lỗ tai của Xà Nam."
Mấy người cùng nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Ở phía sau lưng hắn, một thanh trường kiếm vừa mới bay trở về, đang lặng lẽ ẩn đi.
Thời gian chưa đến mười hơi thở đã giết Xà Nam kia.
Xem ra là một người lợi hại.
Tráng hán lấy ra một huy chương, thảy lên bàn.
"Chào mừng ngươi, thích khách mới."
Gã cười nói.
Cố Thanh Sơn nhận huy chương, nhìn về phía đại sảnh.
Sắc trời tối dần.
Tiệm thuốc của con mèo kia năm giờ sẽ đóng cửa.
Phải nhanh lên.
Cố Thanh Sơn trầm mặc một hơi, thả huy chương lại trên bàn.
"Có ý gì?" Tráng hán hỏi.
"Cấp bậc này của tôi có thể giết những mục tiêu nào? Xin hãy cho tôi một danh sách." Cố Thanh Sơn nói.
"Ngươi muốn..." Tráng hán chần chờ nói.
"Kiếm tiền."
Cố Thanh Sơn nói rõ.
Tráng hán nở nụ cười hiểu ý.
Đối với công hội mà nói, cho tới bây gi vấn đề tiền bạc luôn là chuyện nhỏ.
Có thể dùng tiền đổi lấy một ma quỷ cường đại dốc sức làm việc, thấy thế nào cũng là một chuyện có lời.
Gã liếc mắt nhìn cô gái.
"Xin chờ một chút."
Cô gái đi ra phía sau quầy, lấy từ một ngăn kéo ra một tập tài liệu rất dày.
Tráng hán dặn dò: "Lấy hết mục tiêu trong thế giới này ra, cho người anh em ma quỷ của chúng ta từ từ chọn lựa."
Cô gái vâng một tiếng, lấy từ trong tập tài liệu ra một chồng lệnh truy nã, bày ra trước mặt Cố Thanh Sơn.
Tráng hán giải thích: "Đó đều là ủy thác trong thế giới này, cùng với ủy thác mà mục tiêu đúng lúc ở trong thế giới này."
"Cảm ơn."
Cố Thanh Sơn cân nhắc.
Tổng cộng bảy trăm chín mươi mốt lệnh truy nã trong thế giới này.
Thần niệm của hắn đảo qua, sau khi xem xét cẩn thận, lấy ra tám mươi lăm lệnh truy nã, đặt ở một bên.
"Ngươi chuẩn bị giết nhiều mục tiêu như vậy?" Tráng hán giật mình nói.
"Không, những người này có cội nguồn từ bộ tộc chúng ta, cho nên không giết." Cố Thanh Sơn nói.
Tám mươi lăm mục tiêu kia thật ra cũng không phải đám cùng hung cực ác gì, thần niệm của Cố Thanh Sơn quan sát thấy một người đang làm việc thiện.
"Vậy ngươi..."
"Bảy trăm lẻ sáu tờ lệnh truy nã khác ta nhận hết. Ngươi biết đấy, ta rất thiếu tiền." Cố Thanh Sơn nói.
Tráng hán giật mình.
Cô gái cũng giật mình.
Đối diện với họ, trong hư không có bốn thanh phi kiếm xuất hiện ở phía sau lưng tên ma quỷ ấy.
Bốn thanh phi kiếm tạo hình khác nhau vèo vèo một tiếng, cắt qua hư không, thoáng chốc đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
Mùi thuốc nồng nặc.
Lâm bưng chén thuốc lên, ừng ực một hơi uống cạn.
“Tốn không ít tiền nhỉ.” Nàng buông bát, hỏi.
“Không đáng bao nhiêu, chuyện tiền nong cô không cần quan tâm.” Cố Thanh Sơn ra vẻ không quan trọng nói.
Lâm nhìn hắn, nhớ tới đốm sáng ma quỷ giao cho kia.
Trên đó hiện ra cảnh Cố Thanh Sơn trái ôm phải ấp.
Người này, thực sự không thành thật như vậy?
Thứ ma quỷ giao cho, đa số đều có vấn đề, chỉ là…
“Về muộn như vậy, xem ra ngoài tới tiệm thuốc còn đi nơi khác chơi?”
Lâm cúi đầu nhìn chăm chú vào chén thuốc, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi.
Cố Thanh Sơn đang chuẩn bị nói một hai câu cho qua chuyện, nhưng trong lòng không hiểu sao lại cảm ứng được một loại nguy cơ nào đó.
Hắn trầm mặc, đặt một huy chương lên bàn.
Đây là một huy chương kim loại thô ráp.
“Thích khách sơ cấp? Thật sự chẳng thú vị tí nào.”
Lâm khinh thường nói, nhưng giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nàng đảo mắt, chậm rãi hiểu ra Cố Thanh Sơn đi làm gì.
“Không tệ, ra dáng đàn ông.”
Lâm vỗ vỗ bả vai Cố Thanh Sơn, xoay người muốn đi.
“Đến chừng nào cô mới khỏi hẳn?” Cố Thanh Sơn ở phía sau hỏi.
“Sao?”
“Cái kia… Lệnh treo thưởng của yêu tinh, ta cảm thấy vẫn nên chờ cô khỏi hẳn rồi chúng ta mới thử mở ra.”
“Suy nghĩ của ngươi là đúng, trời mới biết chúng nó bỏ cái gì vào trong đó. Ừm, chờ đi, ta cần tìm một loại thuốc tốt hơn để tăng tốc độ khôi phục cho thân thể.”
Lâm nói xong, bước đi.
Chỉ còn lại mình Cố Thanh Sơn đứng ở ban công.
Hắn cẩn thận cảm nhận lại.
Ừm… Nguy cơ khó nói lên lời khi nãy dường như đã qua.
Đúng là kỳ quái.
Quên đi, nếu đã không có việc gì, sao phải nghĩ nhiều?
Bỗng nhiên, Cố Thanh Sơn có cảm ứng, ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy một con chim biển bay đến, đậu ở trên bàn.
“Các hạ, dựa theo yêu cầu của ngài, danh sách hội đấu giá nửa tháng gần đây đều ở trong này.” Chim biển nói.
“Cảm ơn.”
Cố Thanh Sơn hào phóng lấy ra ba đồng xu, đưa cho đối phương.
Chim biển thu tiền, vỗ cánh bay đi.
Cố Thanh Sơn tùy tay lật xem.
Hắn thấy được vài thẻ bài và giá khởi điểm ghi chú bên dưới.
Hay thật, tiền của mình gần đủ bằng giá khởi điểm của lá bài rồi.
Cố Thanh Sơn hơi tự giễu nói.
Hắn ngẫm nghĩ, lấy từ túi tiền ra ba tờ giấy truy nã.
… Mục tiêu ám sát của thích khách sơ cấp thật sự quá yếu. Sau khi hoàn thành mấy trăm lần ám sát, hắn đã có được cơ hội thăng lên thích khách trung cấp.
Giết chết ba tên trên lệnh truy nã này là hắn sẽ trở thành thích khách trung cấp, lấy được nhiệm vụ có tiền thưởng dày hơn.
… Trên ba lệnh truy nã này là ba tên cầm đầu của ba tổ chức tội phạm khác nhau.
Bọn họ chia ra chưởng quản phương diện nhân khẩu, đánh bạc và mua bán súng đạn vân vân…
Cố Thanh Sơn bĩu môi, phóng thần niệm ra, nhìn lướt qua thế giới này.
Rất nhanh, hắn phát hiện ra ba người kia.
Kỳ diệu là, trùm đứng đầu ba tổ chức tội phạm này lại ở cùng một chỗ.
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên quan sát ba người.
Đó là một buổi tiệc rượu bí mật, ba ông trùm phạm tội ngồi cùng nhau, đang xưng anh gọi em, nâng cốc vui vẻ nói cười.
Danh Hiệu
*
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.