Chương trước
Chương sau
Lâm quay đầu lại, liếc mắt một cái nhìn đồ án kia, khinh thường nói: “Thuật triệu hoán ma quỷ cấp thấp, ngươi triệu hoán ma quỷ làm gì?”
Cố Thanh Sơn học được thuật triệu hoán ma quỷ trên tàu vũ trụ khi hắn lần đầu tiên bước vào khu Tranh Bá.
Vào thời điểm ấy, thuyền viên tên Vương Thành đã dùng thuật này để triệu hoán Cố Thanh Sơn, lúc đó đang là Hoàng Tuyền Quỷ Vương.
Cố Thanh Sơn cúi đầu chăm chú vẽ đồ văn triệu hoán, mở miệng đáp: “Ở đây có lẽ là một vài thế giới hỗn loạn bên ngoài khu Tranh Bá. Tôi đang bị khu Tranh Bá phát lệnh truy nã, không thể dễ dàng lộ diện, cần một thân phận mới.”
Hắn nhìn dòng chữ trên Giao diện Chiến Thần.
[Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí đã hoàn thành tiến cấp.]
[Khi ngài sử dụng loại bí mật này, thân thể của ngài, thậm chí là linh hồn có thể bắt chước giống hệt bản thể, rất khó bị phát giác.]
Lâm thấy hắn như vậy cũng không xen vào nữa, chỉ lo nhìn vào bóng đêm phía dưới.
“Biển...”
Nàng nhẹ giọng nói, lông mày dần dần nhíu lại.
Đây là thế giới Ven Biển nổi tiếng, nền văn minh được xây dựng trên nhiều hòn đảo nhỏ với khí hậu dễ chịu và môi trường tuyệt đẹp.
Dưới màn đêm, biển và ánh sao lấp lánh chiếu sáng lẫn nhau, làm nổi bật cảnh đẹp ven biển đầy mê người.
Cố Thanh Sơn lại không có tâm tình thưởng thức phong cảnh.
Ma Long Vực Sâu biết rất nhiều chuyện của hắn, cho nên hắn phải dùng một thân phận chưa bao giờ sử dụng trước đây.
Đồ án triệu hoán đã hoàn thành, hiện tại là lúc tụng niệm khế ước.
"Ta lấy tiến tài làm thù lao, triệu hoán ngươi... bất kể ngươi đến từ thế giới nào, thuộc loại ma quỷ nào, miễn là ngươi đến chỗ của ta và ở lại một chút, ta sẽ ban tiền thưởng cho ngươi."
“Đến đây đi, xuất hiện trước mặt ta, lấy đi khoản tiền này!”
Cố Thanh Sơn ném một nắm tiền vào giữa đồ án.
Lâm quay đầu nhìn những đồng tiền kia, một lần nữa khinh thường mà nói: “Chút tiền như vậy có thể làm gì? Hơn nữa, ma quỷ thích linh hồn hơn là tiền.”
Cố Thanh Sơn không hề ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Chỉ cần đến một chuyến thì sẽ có tiền, t đoán hẳn sẽ có ma quỷ tới.”
“Chỉ có ma quỷ cấp thấp tới thôi.” Lâm nói.
“Không sao, càng tầm thường càng tốt, ta không muốn bị người khác chú ý.” Cố Thanh Sơn cười nói.
Lâm hiểu được, nói: “Ừm, hiện tại ta có thương tích, quả thực không thể bị thứ gì quấy nhiểu. Ngươi biến thành một tên tầm thường cũng là chuyện tốt.”
Khi hai người nói chuyện, đồ án dần dần tỏa ra ánh sáng.
Lâm bỗng nhiên nói: “Nếu thứ tới đây là một tên ma quỷ ký sinh, ngươi không được phép biến thành nó.”
Trong tất cả các thế giới ma quỷ, ma quỷ kí sinh chỉ có một thân phận, đó là phụ trách xử lý thi thể.
“Được.” Cố Thanh Sơn đồng ý nói.
Lâm lại nói: “Ma quỷ ăn xác cũng không được, mùi hôi thối trên người quá nặng.”
“Được.”
“Loại ma quỷ điên loạn càng không được. Quá hung ác, vừa nhìn liền nhịn không được muốn đánh một trận.”
“Được.”
“Theo ta, loại ma quỷ háo sắc, hèn mọn cũng không được.”
“Được.”
“Ma quỷ may vá cũng không được, quá xấu.”
“... Được.”
Lâm suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Những cái khác, tùy ngươi”
Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Nói như vậy, sợ rằng phải triệu hoán vài lần.
Ầm…
Trên đồ án triệu hoán.
Một tiếng động thật lớn vang lên.
Ma quỷ đang đến theo lời mời!
Ba người cùng nhau nhìn về phía đồ án.
Một con quái vật đầy vết khâu xuất hiện.
Con quái vật đưa tay nhặt những đồng tiền trên đồ án triệu hoán.
Cố Thanh Sơn rút Địa kiếm ra, nhẹ nhàng gõ một cái trên đầu con quái vật.
Quái vật lập tức ngất đi.
Bùm!
Nó hóa thành một làn khói trắng, biến mất khỏi thế giới này.
- --- Triệu hoán vật mất đi ý thức sẽ trở lại nơi mà nó thuộc về.
Đồ án triệu hoán vẫn chuyển động như cũ.
Các đồng tiền vẫn nằm trên đó.
Ma quỷ kế tiếp xuất hiện.
Đây là một tên cả người đều là mụn mủ, đầu như rùa...
Cốp!
Cố Thanh Sơn dùng Địa kiếm gõ một cái trên đầu ma quỷ.
Ma quỷ còn chưa xuất hiện hoàn toàn đã bị gõ bất tỉnh.
“Không tệ, phản ứng thật nhanh.”
Lâm khen một tiếng.
Đồ án triệu hoán tiếp tục chuyển động…
Ma quỷ kế tiếp xuất hiện.
Cánh tay thon dài trắng nõn, tóc dài đen nhánh, cằm đầy, đôi mắt tà mị...
Thân hình hắn ta cao lớn khỏe đẹp, quần áo bơi lội hợp thời.
Cố Thanh Sơn giơ Địa kiếm lên, thoáng chần chờ.
Đây là một tên ma quỷ giống đực vô cùng xinh đẹp, mặc dù không có chỗ nào quá thô tục, nhưng cảm giác hơi huênh hoang.
Ma quỷ vươn tay ra cầm đồng tiền lên, ước lượng thử.
"Như vậy, không cần ta làm cái gì, đúng không?" Ma quỷ hỏi.
Giọng của hắn ta rất có từ tính, lại vừa dày vừa nặng, rất dễ khiến cho người ta sinh ra hảo cảm.
Cố Thanh Sơn còn chưa kịp nói, ma quỷ đã thấy Lâm.
“Ô kìa?”
Hai mắt hắn ta sáng rực lên.
Ngay sau đó, hắn ta lại thấy được Sơn Nữ.
“Chậc chậc, đều là loại mà ta thích.”
Ma quỷ cười tà mị đi tới, sau đó hướng về phía Lâm và Sơn Nữ thi lễ một cái.
“Hai vị tỷ tỷ, cho hỏi cần phục vụ không?”
Ma quỷ bày ra một vẻ mặt tươi cười tràn đầy mị lực.
“Bao nhiêu tiền?” Lâm cười hỏi.
“Không mắc. Thấy tỷ tỷ mê người như vậy, nếu như các tỷ dùng tiền của khu Tranh Bá, ta có thể bớt. Chứ thật ra, giá của ta đắt lắm đó.” Ma quỷ nói.
“Ngươi có thể phục vụ gì?” Sơn Nữ tò mò hỏi.
Cố Thanh Sơn cũng không nhịn được nữa, ra một kiếm đánh tên ma quỷ bất tỉnh.
Trước khi hắn ta bất tỉnh, Cố Thanh Sơn không quên đoạt lại đồng tiền từ trong tay hắn ta.
Bùm!
Ma quỷ hóa thành một luồng khói trắng, biến mất khỏi thế giới này.
Sơn Nữ còn ngờ vực, kỳ quái nói: “Ơ kìa? Hình tượng này không tệ, vì sao công tử không cần? Với cả hắn ta làm cái gì thế?”
Cố Thanh Sơn không trả lời, chỉ liếc mắt một cái.
Lâm nhìn vẻ mặt mờ mịt của Sơn Nữ, lúc này mới chợt hiểu.
Ôi, con chim tơ kiếm linh này cũng chả khác chim tơ bình thường…
Lâm suy nghĩ một chút, khẳng định: “Ma quỷ này chuyên môn đấm lưng cho người khác.”
Cố Thanh Sơn nhíu chặt lông mày.
Lâm bổ sung thêm một câu: “Thu lệ phí rất đắt, hơn nữa bình thường còn trộm vật phẩm riêng tư của người khác.”
Sơn Nữ lập tức mất hết hứng thú, nói: “Ma quỷ không phải là thứ gì tốt lành cả.”
Cố Thanh Sơn lúc này mới thả lỏng.
“À, cái này… Sơn Nữ à, cô trở về nghỉ ngơi đi, không cần coi chừng Lâm.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được.” Sơn Nữ mỉm cười.
Nếu không phải công tử muốn nàng bảo vệ Lâm, thì thật ra nàng chỉ muốn bám lấy bên người công tử.
Sơn Nữ hóa thành Lục Giới Thần Sơn kiếm, bay vào trong thức hải của Cố Thanh Sơn.
Lâm và Cố Thanh Sơn liếc mắt nhìn nhau.
“Tiếp tục đi. Vừa rồi chỉ là đùa một chút, thực ra lúc ta hỏi xong, chỉ cần tên ma quỷ kia dám nói tiếp một câu, ta lập tức một quyền giết hắn.” Lâm thản nhiên nói.
“Hay là để ta gọi hắn trở lại.” Cố Thanh Sơn nói.
“Nhưng ta quên mất ta còn đang bị thương.” Lâm nói.
Cố Thanh Sơn nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lâm, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, chúng ta tiếp tục.”
Hắn ném tiền lên đồ án triệu hoán, bắt đầu triệu hoán một lần nữa.
Trải qua rất nhiều lần triệu hoán, Cố Thanh Sơn rốt cuộc đã chọn được một tên ma quỷ.
Đây là một con quỷ loại Hoảng sợ, màu đỏ, cơ thể thật dài, còn mọc một sừng, khuôn mặt khá giống Nhân tộc.
“Lần này thì sao?” Cố Thanh Sơn tự hỏi.
Lâm nhìn thoáng qua, nói: “Tùy ngươi.”
Cố Thanh Sơn đứng trước ma quỷ nọ, bứt m6ọt sợi tóc trên đầu đối phương, sau đó đánh bất tỉnh, trực tiếp làm cho ma quỷ trở về.
Đương nhiên, tiền thì vẫn phải cho.
Trước khi ma quỷ đi, Cố Thanh Sơn nhét một đồng tiền vào trong tay đối phương.
Hắn suy nghĩ một chút rồi lại cho thêm một đồng.
Một làn khói trắng bốc lên.
Ma quỷ biến mất.
Cố Thanh Sơn nhìn sợi tóc, kích hoạt Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí.
Hắn nhanh chóng biết thành ma quỷ một sừng màu đỏ, khoác lên người áo choàng màu đen tuyền, thoạt nhìn lại sinh ra vài phần thần bí.
Lâm đánh giá hắn, nói: “Nó nhìn không được đẹp mắt, nhưng lúc ngươi biến thành thì trông cũng được đấy chứ.”
“Thôi cứ như vậy đi, để yên vậy.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn cưỡi tàu bay, phá tầng mây, bay đến bờ biển phồn hoa đèn đuốc sáng trưng bên dưới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.