Chương trước
Chương sau
Hắn che chắn bọn họ ở phía sau, nhìn xung quanh cười, ôm quyền nói: "Không biết các vị vì sao lại cản bọn tôi?"
Một tàn ảnh bay vút tới.
Cố Thanh Sơn vươn tay lấy kiếm, vung một kiếm về phía tàn ảnh.
Keng!
Âm thanh va chạm sắc bén vang lên, tàn ảnh kia bay trở về.
Là một tên đàn ông có thân hình thấp bé, hai tay đều cầm một bộ móng vuốt sắc nhọn.
Những người đó nhìn một màn này, cũng không có phản ứng gì lớn, cứ như tất cả đều đã nằm trong dự liệu.
Người đàn ông thấp bé phát ra tiếng cười bén nhọn: "Có thể chống lại một chiêu đánh lên của ta, xem ra cũng là nhân vật cấp Bá Chủ, khó trách lại có liên quan tới thông tin bí mật của Ma Long."
Trong lòng Cố Thanh Sơn trầm xuống.
Giao dịch tình báo được tiến hành bí mật trong cung điện của Đại yêu tinh, kết quả bây giờ mình lại bị người khác tìm tới cửa.
Điều này chứng tỏ Đại yêu tinh đã bán đứng hắn.
Hoặc là...
Cố Thanh Sơn hỏi: "Nói đi, các ngươi muốn làm gì?"
"Không làm gì hết, chỉ là thông tin ở chỗ Đại yêu tinh đó quá đắt, bọn ta không muốn bỏ ra nhiều tiền như vậy, cho nên muốn ngươi nói bí mật của Ma Long cho bọn ta." Người đàn ông thấp bé nói.
"Nếu như ta không nói thì sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Người đàn ông thấp bé nói: "Mặc dù ngươi là cường giả cấp Bá Chủ, nhưng thông tin của Ma Long có giá trị vô cùng lớn, bọn ta sẽ không bỏ qua thông tin này... Ngươi có thể nhìn xung quanh xem, mỗi một người đều là cường giả cấp Bá Chủ."
Cố Thanh Sơn nhìn bốn phía.
Đúng là đối phương không nói láo, thực lực của mấy chục người mang mặt nạ xung quanh gần như đều đạt tới cấp bậc Bá Chủ.
Xem ra bọn họ che mặt cũng là để tránh bị kết thù, chứng tỏ họ thực sự chỉ khát vọng có được thông tin của Ma Long mà thôi.
Nhưng lại vào đúng cái giờ phút quan trọng mình sắp độ Lượng kiếp này...
Nếu là thông tin liên quan tới Ma Long, nói cho bọn họ cũng không có gì.
Cố Thanh Sơn nở nụ cười, nói: "Được, ta có thể nói cho các ngươi."
Mấy người xung quanh đều gật đầu.
Người đàn ông thấp bé hừ một tiếng, nói: "Coi như ngươi thức thời"
Cố Thanh Sơn không để ý tới gã nói thế nào, chỉ thuật lại một lượt những bí mật liên quan đến Ma Long.
Mấy người đó nghiêm túc nghe.
Chờ hắn nói xong, trong số họ vang lên một giọng nói: "Hắn không nói dối."
Bầu không khí dịu hơn một chút.
Cố Thanh Sơn nhìn xung quanh, ôm quyền nói: "Ta đã nói thông tin rồi, các ngươi cũng đã xác định đây là sự thật đáng tin, bây giờ có thể để bọn ta đi chưa?"
Nhưng những người đó không nhúc nhích.
Bọn họ vẫn vây quanh Cố Thanh Sơn, Sơn Nữ và Lâm như cũ.
Gương mặt Cố Thanh Sơn không hề đổi sắc hỏi: "Đây là ý gì?"
Người đàn ông thấp bé nói: "Căn cứ theo lời của Đại yêu tinh, ngươi không chỉ có một thông tin đáng giá này."
Cố Thanh Sơn nhàn nhạt nói: "Vậy thì hơi quá đáng rồi. Thật ra nếu ta muốn chạy, không ai trong trong các ngươi có thể ngăn được hết, cần gì phải kết thù với ta ở đây?"
"Hắn không nói dối."
Trong số đám người kia, kẻ chuyên phụ trách phân biệt lời nói dối lại lên tiếng.
Bọn họ bắt đầu xôn xao.
Mấy chục tên Bá Chủ còn không ngăn được hắn? Lẽ nào hắn có bảo vật gì có thể chạy thoát trong nháy mắt?
Như vậy thì cũng không tiện bức bách quá đáng, nếu không sẽ công dã tràng.
Các Bá Chủ nhìn nhau, âm thầm hiểu.
Cuối cùng, người đàn ông thấp bé nói: "Ngươi hãy nói thêm một thông tin nữa… Bọn ta nhận được thêm một thông tin có giá trị, có thể bán được nhiều tiền thì sẽ thả ngươi đi."
Cố Thanh Sơn đang định nói, nhưng cảm giác sau lưng có người kéo mình một cái.
Sơn Nữ.
Cô có vẻ rất tức giận: "Công tử, những chuyện kia đều là ngài trăm cay nghìn đắng..."
Cố Thanh Sơn xua xua tay với cô, truyền âm nói: "Thời gian sắp không kịp nữa."
Sơn Nữ ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Màn đêm sắp buông xuống.
Trăng sáng mới vừa nhô ra khỏi tầng mây.
Chỉ lát nữa, đầm sâu để đi tới thế giới Ẩn Ngữ sẽ xuất hiện.
Quả thật không thể kéo dài nữa.
Huống chi trên người công tử có Lượng kiếp!
Sơn Nữ khẽ cắn răng, im lặng.
Cố Thanh Sơn xoay người nhìn các vị Bá Chủ, ôm quyền nói: "Được, vậy chúng ta giao ước, ta sẽ nói cho các ngươi biết một thông tin có giá trị và chúng ta từ biệt ở đây, như thế nào?"
Những Bá Chủ kia nhìn nhau, đều gật đầu.
"Được, mọi người đều là người có thân phận, không cần thiết phải làm mấy chuyện lật lọng. Cậy ta sẽ nói một quái vật vĩnh hằng khác… thông tin về Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả và phân thân của nó."
Cố Thanh Sơn tiếp tục thuật lại.
Hắn kể lại một lượt mọi chuyện về Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.
"Hắn không nói dối."
Giọng nói kia vẫn đưa ra nhận định.
Cố Thanh Sơn nhanh chóng nói: "Được rồi, ta thật sự không còn nhiều thời gian, chuyện hôm nay thật ra cũng không quan trọng gì, chấm dứt tại đây là được."
Hắn thả phi thuyền ra, chuẩn bị dẫn Sơn Nữ cùng Lâm rời đi.
Những Bá Chủ kia duy trì yên lặng, từ từ tránh ra một con đường.
Đột nhiên, một âm thanh bén nhọn vang lên.
Người đàn ông thấp bé lớn tiếng nói: "Yêu tinh vừa mới nói, thông tin của hắn rất quan trọng, nhưng sau lưng hắn có một sinh mệnh rất đặc biệt. Bắt được sinh mệnh đó thì có thể tuỳ ý chọn một hồn khí trong kho báu của Đại yêu tinh!"
Đám người lại bắt đầu xôn xao.
Kho báu của đại yêu tinh, bên trong có rất nhiều hồn khí quý giá.
Đó chính là hồn khí!
Nếu như thật sự có thể chọn một món tuỳ ý, lần này mình nhất định sẽ phát tài lớn!
"Mau! Mau! Vây lấy hắn!"
Người đàn ông thấp bé hét lên.
Các Bá Chủ lại xông tới, giam giữ ba người Cố Thanh Sơn ở bên trong.
Lần này, bọn họ vây càng thêm chặt.
Người đàn ông thấp bé nhìn chằm chằm vào Lâm.
Gã chợt rời tầm mắt, nhìn về phía Cố Thanh Sơn nói: "Tên nhóc này, trở thành cường giả cấp Bá Chủ không dễ dàng, nhưng ngươi cũng thấy rõ rồi, bọn ta có mấy chục Bá Chủ, muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay."
"Sau đó thì sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Vừa rồi coi như ngươi biết điều, cho nên bây giờ chỉ cần làm tiếp một chuyện cuối cùng."
"Chuyện gì?"
"Để cô gái kia lại, còn ngươi có thể đi."
Người đàn ông thấp bé chỉ vào Lâm, nói.
Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn Lâm.
Lâm hờ hững liếc hắn một cái, vẻ mặt dửng dưng.
Người đàn ông thấp bé nói: "Chàng trai, có lẽ ngươi có thể chạy thoát được vòng vây của bọn ta, nhưng cô gái này, ngươi không thể nào dẫn cô ta chạy cùng mình được đâu. Ta khuyên ngươi vẫn nên quý trọng tính mạng của mình, để cô ấy lại cho chúng ta."
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lúc rồi thở dài.
Hắn đi tới trước mặt Lâm, nói: "Thật xin lỗi."
"Cái gì?"
Ánh mắt của Lâm bỗng nhiên trở nên không có tiêu cự, chỉ trôi vô định trên mặt hắn, nhìn dáng vẻ chân thật của hắn.
Cố Thanh Sơn nói: "Có lẽ cô không thể yên ổn nghỉ ngơi rồi."
"Tại sao?" Lâm đờ đẫn nói.
"Bởi vì... "
Cố Thanh Sơn hơi do dự, dứt khoát nói theo sự thật:
"Mặc dù tôi đã từng giết Thần tộc Tứ Trụ cảnh, cũng từng chiến đấu với những quái vật như Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả cùng Ma Long Vực Sâu, nhưng đối phó với đám Bá Chủ hôi thối này, vẫn còn thiếu sót kinh nghiệm."
Lâm ngẩn ngơ.
Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: "Sợ rằng sẽ mất một khoảng thời gian... Tôi biết trên người cô bị thương, cho nên xin hãy thông cảm."
Đùng!!!!!!
Kiếm ý mãnh liệt toả ra trừ trên người hắn, hóa thành kiếm phong thổi qua cả vùng hoang dã.
Hắn xoay người, đối mặt với đám cường giả Bá Chủ.
Song kiếm Thiên Địa từ hư không hiện ra, được hắn nắm trong tay.
Trên mặt Cố Thanh Sơn lộ ra sát ý đáng sợ đã lâu không thấy, chậm rãi đi về phía trước.
"Đều phải chết."
Trong gió truyền tới giọng nói trầm thấp của hắn.
Kiếm là gì?
Kiếm là binh khí sắc bén để giết người.
Cố Thanh Sơn là người như thế nào?
Hắn từng làm đầu bếp, từng làm tướng quân, học qua các kỹ thuật bắn tên, thuật pháp, có thành tựu đáng kể về trận pháp, võ đạo, biết tạo chiến giáp cơ động, tinh thông biểu diễn.
Mặc dù hắn có rất nhiều bản lĩnh, nhưng khi trong tay hắn cầm kiếm, hắn chỉ có một thân phận.
Hắn, là kiếm tu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.