Chương trước
Chương sau
Cô gái cao gầy lau đi vệt máu trên khóe miệng, không nói gì.
Cô biến một quyền thành một chưởng, một tay khác vẫn nắm lại, bày ra tư thế phòng thủ.
Ma Long nhíu mày, sắc mặt dần trở nên u ám.
Mặc dù đối phương không đánh lại mình, nhưng liều một mạng cũng có thể ngăn chặn mình, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì tên tiểu tử có Thiên Địa song kiếm kia cũng có thể chạy thoát!
Ma Long buông tay nói: “Ta không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa, chi bằng như vậy đi, chúng ta làm giao dịch nhé.”
“Giao dịch gì.”
“Ta giết tiểu tử kia, sau khi giành được Thiên Địa song kiếm, sẽ đích thân đưa ngươi đi vào cánh cửa của thể giới, sau đó ngươi đi tìm kẻ thù của ngươi, còn Thiên Địa song kiếm thuộc về ta.”
“Giao dịch không tệ, ta rất thích.”
“Vậy cứ xác định như vậy đi.”
“Không, ta từ chối.”
Ma Long ngây người, chợt nghiến răng nói: “Ngươi đang đùa ta sao?”
Cô gái cao gầy bình tĩnh nói: “Đổi lại là lúc trước, có lẽ ta sẽ đồng ý, nhưng bây giờ ta mới biết, sau mấy vạn năm, cuối cùng ông lão cũng có truyền nhân, ta không muốn để truyền nhân này chết ở đây.”
Ma Long ngây người.
“Truyền nhân... của lão già.” Trên mặt Ma Long lộ ra vẻ phức tạp.
Cô gái cao gầy không nói thêm gì nữa, chỉ liên tục tích trữ sức mạnh trong cơ thể.
Ma Long đột nhiên cười như điên: “Ha ha ha ha, tên truyền nhân ngu ngốc đó, năm đó nếu không phải lão ta, ta cũng sẽ không ra đời, càng không bị giam cầm trong trại tạm giam Vực Sâu biết bao năm tháng, cả ngày lẫn đêm trông coi cơ thể Vực Sâu của ngươi!”
“Lão ta đáng chết! Truyền nhân của lão ta cũng đáng chết!”
“Bây giờ ta lại càng muốn giết tên tiểu tử kia hơn bất cứ lúc nào!”
Thân hình của Ma Long từ từ trở nên to lớn hơn, cao gần bốn, năm mét, càng lúc càng giống Ma vật trong truyền thuyết.
Cô gái cao gầy lạnh lùng nói: “Ông ta cho ngươi sinh mệnh, còn ngươi lại muốn giết chết truyền nhân của ông ta sao?”
Ma Long gầm lên giận dữ: “Không! Không phải ông ta, là lục đạo luân hồi đã làm tất cả! Lục đạo luân hồi là hi vọng duy nhất của chúng ta, nhưng lão ta lại đưa lục đạo luân hồi ra khỏi thế giới của chúng ta!”
Cô gái cao gầy nói: “Ngươi nên hiểu, lục đạo luên hồi không phải đồ vật của thế giới chúng ta, cho nên chúng ta không thể để nó ở lại nơi này, nếu không người vốn dĩ sở hữu nó sẽ càng tập kích thế giới của chúng ta!”
Ma Long nghiến răng nghiến lợi nói: “Mắt thấy ngày tận thế sắp xảy ra, lão ta lại vứt bỏ lục đạo luân hồi, khiến cho ta vào khoảnh khắc cuối cùng mất đi hi vọng tiến hóa thành cơ thể trọn vẹn. Lão ta đáng chết!”
Cô gái cao gầy thở dài một tiếng, nói khẽ: “Lúc ấy chúng ta đã hiểu rõ phương pháp cơ bản nhất để xây dựng lục đạo luân hồi. Chúng ta bắt đầu dựng nên lục đạo luân hồi của bản thân, đây là vũ khí cuối cùng thuộc về thế giới của chúng ta, đợi đến khi xây dựng thành công, vấn đề của ngươi cũng sẽ được giải quyết.”
“Nói láo! Sức mạnh của Nhân tộc căn bản không đạt tới cấp độ đó! Chỉ có thể mô phỏng theo một cách đơn giản và tức cười nhất!” Ma Long nói.
Hắn ta đột nhiên kích động, nhìn chằm chằm vào cô gái cao gầy, dùng một giọng điệu không thể nào khống chế được, nói: “Cho dù tất cả giống như ngươi nói, thì kết quả thế nào?”
Cô gái cúi đầu xuống, rơi vào im lặng.
Ma Long gầm lên: “Trả lời ta, kết quả như thế nào?”
Cô gái cao gầy mím chặt môi, sự đau khổ trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.
Ma Long ngửa mặt lên trời hét lớn: “Ta! Bị bọn chúng giam cầm một trăm triệu năm, còn cô thì rơi vào Vực Sâu, không người nào để ý tới. Sau khi lão già đó chết, bọn chúng đã mang theo lục đạo luân hồi tức cười và giả mạo đó chạy trốn rồi! Chạy trốn rồi!”
Hai con ngươi dựng thẳng tràn đầy sự độc ác tàn nhẫn của Ma Long đột nhiên tỏa ra hai ngọn lửa u ám.
Hắn ta cúi người, hai chân cong lại, hạ cả người xuống, một ngón tay chỉ xuống dưới đất, chống đỡ trọng lượng của toàn cơ thể.
Giờ khắc này, sức mạnh trên người Ma Long như biển sâu, ngưng kết thành một vòng xoáy u ám, không ngừng tỏa ra những cơn gió điên cuồng gào thét vào không khí ở xung quanh.
Ma Long nhắm chuẩn vào cô gái cao gầy, thân hình cố định.
“Năm đó khi ngươi vẫn còn là con người đã từng chăm sóc ta, cho nên ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, tránh ra, hoặc là chết!” Ma Long trầm giọng nói.
Cô gái cao gầy hít một hơi thật sâu, thu hồi quyền chưởng, khoanh tay trước ngực, cả người trầm như biển sâu.
“Tuyệt!”
Cô chợt quát một tiếng, trên người tuôn ra một luồng ánh sáng trăng mãnh liệt có thể nhìn thấy được.
Nước suối, các khối đá, lá rụng, không khí, tất cả đều lơ lửng ở xung quanh cô, giống như bị một sức mạnh vô cùng cường đại nào đó chụp lấy.
“Đây chính là quyền pháp liều mạng cuối cùng của cô sao? Tiếc là cô của hiện tại, sao có thể phát huy ra mấy phần sức mạnh của năm đó chứ?” Ma Long như cười nhạo, nói.
“Ít nói nhảm đi, hãy nhìn bản lĩnh thật sự của ta đây.” Cô gái cao gầy nói.
“Nếu cô đã muốn chết như thế, vậy... thì... đi... chết.... đi!”
Thân hình của Ma Long đột nhiên biến mất.
Cô gái cao gầy cũng đồng thời biến mất.
Một đạo sấm sét nổ vang trên bầu trời của dòng suối.
Ầm!
Một thân ảnh mảnh khảnh như diều đứt dây bay ra ngoài.
Ma Long cười hô hố vang vọng bầu trời: “Ha ha ha ha! Có tài nghệ võ đạo cao thì đã làm sao, một nghìn quyền của ngươi cũng không thể đả thương được ta, còn ta, chỉ cần đánh ngươi một quyền!”
Hắn ta đang cười, đột nhiên dừng lại.
Chỉ thấy đạo thân ảnh bị đánh bay đó đột nhiên đi về phía xa bằng một tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
Giống như có người ở một phương xa không nhìn thấy, đang dốc hết sức kéo một sợi dây.
........
Trong đêm tối, một bóng người mơ hồ xẹt qua chân trời, bay về một phía nào đó.
Cách bóng người mấy trăm trượng, Ma Long đang dốc toàn lực đuổi theo.
Không hiểu tại sao từ đầu đến cuối, tốc độ của hắn ta đều kém đối phương một chút, không thể nào đuổi kịp được đối phương.
Khoảng cách giữa hai bên không ngừng tăng thêm.
“Đáng chết! Để xem cô có thể chạy đi đâu!”
Ma Long lồng lộn gào lên.
Thời gian trôi đi.
Thượng du của dòng suối.
Cố Thanh Sơn đứng trên giếng cạn, giang hai tay ra.
Một giây sau, bóng người băng qua đường chân trời rơi xuống, được hắn ôm vào trong lòng.
“Sao ngươi vẫn chưa đi?”
Cô gái cao gầy toàn thân dính máu, giọng nói bình thản hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Đã nói ta đợi cô ở đây rồi mà.”
Cô gái cao gầy phụt ra một ngụm máu, hơi thở mong manh: “Đồ ngốc, đi thôi!”
Nói xong, cô liền rơi vào trạng thái hôn mê.
Cố Thanh Sơn không nhịn được liền hỏi: “Sơn Nữ, tình hình thế nào?”
Sơn Nữ không bị hạn chế ở thế giới này, có thể dùng thần niệm để quan sát thế giới.
Ngay lập tức, giọng nói lo lắng của Sơn Nữ vang lên.
“Không kịp để giải thích đâu, chạy mau thôi công tử!”
Cố Thanh Sơn lập tức hiểu ra đã là thời khắc sinh tử rồi.
Ngay cả một giây cũng không dừng lại, hắn ôm cô gái cao gảy nhảy xuống giếng cạn, lao thẳng đến mật thất.
Trong mật thất, Sơn Nữ đã mở hòm báu ra, thấy Cố Thanh Sơn đi tới, lập tức hóa thành trường kiếm, rơi vào bên hông của hắn.
Cố Thanh Sơn ôm cô gái cao gầy đang hôn mê, chui vào hòm báu, đóng hòm lại.
“Đưa bọn ta rời khỏi rồi ngươi trốn đi nhé.” Cố Thanh Sơn dặn dò con rối búp bê.
Con rối búp bê gật đầu: “Yên tâm, ngươi đi rồi ta sẽ đến trốn ở chỗ yêu tinh, không ai có thể tìm được yêu tinh cả.”
Lúc này, phía ngoài vang lên một tiếng va chạm mặt đất nặng nề.
Ma Long đã đuổi đến đáy giếng.
Hắn ta vừa liếc mắt đã nhìn thấy bức tường bị phá vỡ cùng với mật thất ở bên trong.
“Hả? Phòng cất giữ báu vật? Không đúng, cảm giác kỳ lạ này...”
Ma Long nghi hoặc dừng lại.
Trong chốn u minh, hắn ta cảm ứng được huyết duệ Ma Long.
Thế nhưng lại không ngửi thấy bất kỳ khí tức nào của huyết duệ.
Chẳng lẽ là tên tiểu tử đã cướp đoạt Thiên Địa song kiếm kia?
Thời thượng cổ, trong trận quyết chiến cuối cùng, đối phương dựa vào hồn khí hóa thân thành người khổng lồ bất diệt, do đó mình không thể nào cảm ứng được thân phận thật sự của đối phương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.