Chương trước
Chương sau
Cô gái cao gầy nói xong, vẻ mông lung trên mặt chậm rãi biến mất không còn dấu vết.
Ảnh hưởng của thần bí kỹ rút khỏi nàng.
Cố Thanh Sơn và ông cụ chỉ đường lập tức khôi phục vẻ nghiêm túc, trở về bộ dạng trước đó.
Cô gái cao gầy không hề cảm nhận được trước đó mình từng nói gì, bưng bát mì đưa đến trước mặt ông cụ chỉ đường, cảm ơn nói: “Cảm ơn đồ ăn của ông, rất ngon, xin cho ta bát tiếp theo.”
“Cô còn ăn được sao?” Ông cụ chỉ đường kinh ngạc nói.
Cô gái cao gầy mỉm cười nói: “Một tô mì cũng không nhiều lắm, ta rất thích ăn, hơn nữa thật sự lâu lắm rồi ta không được ăn đồ ăn thế này.”
Ông cụ chỉ đường nhìn sang nàng, lại nhìn về phía Cố Thanh Sơn, không xác định hỏi: “Nhóc con, bát mì tiếp theo vốn là của cậu, giờ cậu thật sự muốn tặng mì của mình cho cô bé này sao?”
Cố Thanh Sơn khoát tay một cái nói: “Tặng cho nàng. Ta cần cho nàng thấy thành ý của ta.”
“Được, đây là chuyện của người trẻ các ngươi, ta mặc kệ.” Ông cụ chỉ đường nói.
Ông cụ chỉ đường nói xong, bắt đầu vùi đầu nấu mì tiếp.
Cô gái cao gầy cảnh giác nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn một chút, hỏi: “Rốt cuộc ngươi đang có ý đồ gì?”
“Ngay cả mì của mình ta cũng nhường cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không thể tin ta một lần?” Cố Thanh Sơn thở dài nói.
Cô gái cao gầy khoanh tay, không nói tiếp.
Mãi đến khi ông cụ chỉ đường nấu mì xong, đưa cho nàng, ánh mắt nàng mới dần thay đổi.
Lần này, cô gái cao gầy không vội vã nữa mà chậm rãi ăn mì.
Ăn được một nửa, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói: “Cố Thanh Sơn, ta không ngờ ngươi có thể làm được tới nước này.”
Mì đều bị mình ăn rồi, vậy ông cụ chỉ đường sẽ không giúp Cố Thanh Sơn.
Thực lực của mình lại mạnh hơn Cố Thanh Sơn, có thể chiến đấu được rất lâu, còn Cố Thanh Sơn biến thành người thường, đấu quá lâu thể lực chắc chắn không bằng mình.
Chỉ cần mình muốn, hôm nay sẽ giết được hắn!
Cố Thanh Sơn liên tục gật đầu nói: “Đương nhiên, cô cường đại như thế, lại giúp ta ở thời đại Viễn Cổ, ta thật sự không nghĩ ra lý do lừa gạt cô.”
“Vậy ngươi cho ta Thiên Địa Song Kiếm đi.” Cô gái cao gầy nói.
“Khí linh của Thiên Địa Song Kiếm đã nhận chủ, cô có lấy đi cũng không dùng được.” Cố Thanh Sơn nói.
Lời này là nói thật, binh khí nhận định chủ nhân, người khác sẽ không thể dùng được, trừ phi xóa đi khí linh trên binh khí.
Như vậy sẽ khiến binh khí chịu hao tổn to lớn, không phát huy được uy lực lớn nhất.
Cô gái cao gầy bực bội nói: “Nhưng thực lực ngươi yếu như vậy, có thể giúp ta thế nào đây?”
Cố Thanh Sơn kiên nhẫn nói: “Chúng ta có thể từ từ lên kế hoạch. Chỉ cần ngươi không còn căm thù ta, ta dĩ nhiên bằng lòng nghe theo sự chỉ huy của ngươi.”
Cô gái cao gầy ngoẹo đầu, nhìn hắn một chút.
Thật lâu sau.
“Thật không ngờ, lần này ngươi có vẻ khá thật lòng.” Nàng bình luận.
Thái độ của nàng cuối cùng cũng buông lỏng!
Cố Thanh Sơn thở dài nói: “Cô chỉ không hiểu rõ lắm về ta thôi, sau khi tiếp xúc nhiều, cô sẽ phát hiện trước nay ta làm việc luôn rất thật lòng.”
Cô gái cao gầy hừ một tiếng, sắc mặt khá phức tạp nhưng không nói thêm gì.
Ông cụ chỉ đường ở bên cúi đầu, cố gắng khống chế nét mặt của mình.
Mắt thấy cô gái cao gầy sắp ăn hết bát thứ ba.
Đây đúng là...
Thành công dụ người ta trúng Thần bí kỹ ba lần còn khiến người ta cảm thấy hắn thật tâm thực lòng muốn giúp đỡ.
Công tử đúng là một tên lừa đảo trong lừa đảo!
...
Vì Cố Thanh Sơn từ bỏ nên cô gái cao gầy chậm rãi ăn hết bát mì thứ ba.
“Đa tạ sự khoản đãi của ông, mì rất ngon.”
Nàng rửa bát bên dòng suối rồi hai tay dâng bát lên, trả lại cho ông cụ chỉ đường.
Sau đó, nàng một lần nữa trúng chiêu.
Ông cụ chỉ đường dựa theo câu hỏi đã thương lượng sẵn với Cố Thanh Sơn, hỏi: “Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả và Ma Long Vực Sâu giờ đang làm gì?”
Cô gái cao gầy lộ vẻ hồi tưởng, chậm rãi nói: “Bản thể của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả xảy ra vấn đề cho nên ngay cả thể phân thân của nó cũng rơi vào điên cuồng. Còn Ma Long, giờ nó đang cố thống trị khu Tranh Bá nhằm phát động tất cả chúng sinh tìm kiếm ba đồng tiền cho hắn ta, đồng thời thu thập hết thảy bảo vật.”
Sau một chớp mắt.
Cô gái cao gầy khôi phục bình thường.
“Ngươi thật sự đồng ý giúp ta?” Nàng hỏi Cố Thanh Sơn.
Hắn gật gật đầu.
Cô gái cao gầy suy tư nói: “Ngươi là người tu hành, sợ nhất là Lời Thề Thiên Đạo. Nếu như ngươi thực sự muốn ra sức vì ta, vậy hãy lập lời thề Thiên Đạo đi.”
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: “Ta giúp cô thì được, nhưng Lời Thề Thiên Đạo này liên quan đến đạo tâm, ta không lập một lời thề hoàn toàn mang tính đánh cược như vậy, vì ta sợ ta không làm được.”
“Xem ra những gì ngươi nói đều giả dối.” Cô gái cao gầy nói.
Cố Thanh Sơn đáp: “Bởi vì cô quả thực đã giúp ta có được Thiên kiếm, cho nên ta có thể thề, chỉ cần trong phạm vi năng lực của ta, ta bằng lòng dốc sức giúp cô. Ta tuyệt đối sẽ không vi phạm thời thề này, nếu không thực lực sẽ không thăng tiến được thêm một tấc nào nữa.”
Ầm!
Trên bầu trời trong xanh vang lên một tiếng sét.
Pháp tắc Thiên Đạo hưởng ứng lời thề của Cố Thanh Sơn.
Cô gái cao gầy nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Nàng lẳng lặng suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên bắt đầu uốn éo người.
Cơ thể vốn mảnh dẻ của nàng trong lúc vặn vẹo đã lộ ra sự mị hoặc khác thường.
Nhưng vẻ mặt Cố Thanh Sơn trở nên ngưng trọng.
Bởi vì theo từng động tác của nàng, không khí phát ra những âm thanh chấn động dữ dội.
“Mở!” Cô gái quát lên.
Rắc rắc!
Vù vù...
Tiếng vang động trời qua đi, một trận gió mãnh liệt bạo phát từ trên người nàng, quét sạch bốn phía.
Cô gái cao gầy nhẹ nhàng vung ra một quyền.
Ầm!!
Cách đó vài trăm mét, một cây đại thụ bị gãy ngang, bay vút lên cao rồi rớt mạnh xuống, ngăn cản cả dòng suối.
Nước suối dần dâng lên.
Cố Thanh Sơn ngơ ngác nhìn màn này, một hồi lâu mới nói: “Quả thật không tầm thường.”
Đối phương không hề dựa vào sức mạnh siêu phàm, chỉ vẻn vẹn một quyền đánh ra từ xa mà đã đạt đến trình độ thế này.
Đây là sức mạnh cơ thể thuần túy được tích lũy rất lâu!
“Ngươi biết không, Cố Thanh Sơn, mặc dù ta không biết ngươi làm gì, nhưng thực ra ta cảm nhận được ngươi có mưu đồ với ta. Vì dù ta đã mất đi tất cả năng lực, nhưng thứ ta am hiểu nhất chính là dệt mệnh, cho nên trong lòng ta vẫn còn trực giác.”
Cô gái cao gầy chậm rãi nói.
Ông cụ chỉ đường mím chặt môi, liếc nhanh Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía hai người lắc đầu, vừa ra hiệu cho ông cụ chỉ đường đừng hành động thiếu suy nghĩ, lại ra hiệu rằng mình đã xem thường cô gái cao gầy rồi.
Hắn lãnh đạm nói: “Ta đã lập lời thề Thiên Đạo rồi, chẳng lẽ cô vẫn không tin?”
Cô gái cao gầy bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Đúng vậy, chính là bởi vì ta đã nhận ra thành ý của ngươi, cho nên mới không để ý đến những mánh khóe vụn vặt này của ngươi mà chỉ hỏi ngươi một câu, xem ngươi có dám thề Thiên Đạo hay không.”
“Nếu vừa rồi ngươi không dám thề, ta sẽ giết ngươi ngay lập tức.”
“Cố Thanh Sơn, thực sự ngươi đã tự cứu mình một mạng đấy.”
Lời của nàng rất vang dội, truyền đi rất xa trong tiếng nước chảy róc rách, mang theo sự tự tin và sức mạnh cường đại.
Cố Thanh Sơn cười khổ một tiếng, nói: “Quả là tác phong của cao thủ võ đạo. Hôm qua lần đầu tiên giao thủ cùng cô, thực ra ta nên hiểu rõ cô là kiểu người này.”
“Ồ? Vậy ngươi cảm thấy ta là kiểu người nào?” Dường như cô gái cao gầy cảm thấy hứng thú.
“Người tập võ đều như vậy, mặc dù người khác có muôn vàn mưu tính thì vẫn chỉ để ý lấy thủ cấp trong vạn quân.” Cố Thanh Sơn nói.
“Giờ cuối cùng ta đã hơi hiểu cô rồi.”
Đúng vậy, vì bị cao tầng Nhân tộc mà bản thân tin tưởng và dựa dẫm vứt bỏ, tất cả chiến hữu bên cạnh cũng vì thế mà chết. Cho nên, dù có biến thành quái vật, cho dù những người đưa ra quyết định đó đã đi vào trong cánh cửa thế giới thì cũng phải đuổi theo báo thù.
Đây là một võ phu thật sự!
Trong lòng Cố Thanh Sơn có chút đồng cảm, trầm giọng nói: “Ta cần hoàn thành vài việc trước, sau đó sẽ có thể toàn lực giúp cô.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.