Chương trước
Chương sau
Ai cũng không dám động trước.
Một khi có ai hành động, hai người còn lại nhất định sẽ dùng hết sức tấn công người đó.
Lúc này người khổng lồ bất diệt thầm hối tiếc.
Sớm biết là cục diện như vậy, trước đó mình không nên dùng Súc Địa Thành Thốn.
Bây giờ, hai tên quái vật Vực Sâu đã biết thần kỹ không gian này, một khi hắn dám làm như vậy, sẽ lập tức phải chịu đựng tấn công quyết tử của bọn họ!
Linh hồn Tiêm tiếu giả nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng hoàn toàn tỉnh táo lại.
"Ma long!" Giọng nam hô lên.
Ma Long Vực Sâu cảnh giác nhìn nó.
"Chúng ta vẫn phải giết chết tên khổng lồ này trước, nó không thuộc về Vực Sâu, lai lịch kỳ quái, quỷ kế đa đoan, dự cảm nói cho ta biết, nhất định không thể cho nó cơ hội." Linh hồn Tiêm tiếu giả nói.
Ma Long Vực Sâu nhìn chằm chằm Linh hồn Tiêm tiếu giả một hồi, ánh mắt lại rơi vào người khổng lồ bất diệt.
Chốc lát sau, nó nói: "Ta cũng cảm thấy vậy, nó dùng kiếm thuật của Nhân tộc, mang hồn khí của thời xa xưa, lại là quái vật hoang dã, thật sự vô cùng kì lạ."
Cuối cùng Ma Long Vực Sâu nói: "Ta đồng ý, chúng ta giết nó trước, sau đó hai ta phân thắng bại."
"Rất tốt, vậy chúng ta giết nó trước?" Linh hồn Tiêm tiếu giả nói.
"Giết nó!" Ma Long Vực Sâu đáp.
Lúc này người khổng lồ bất diệt đột nhiên lên tiếng hét: "Các ngươi muốn ta chết, vậy trước khi chết ta cũng phải giết chết một tên!"
Vù vù vù
Trên cơ thể người khổng lồ toả ra uy thế mạnh mẽ trước đây chưa từng có.
Ngay cả những hồn khí cỡ nhỏ sau lưng nó cũng phát ra từng tiếng vù vù.
Người khổng lồ bất diệt nâng trường kiếm lên.
Kiếm sắt cỡ lớn trong tay nó dâng lên kiếm mang ngút trời, sức mạnh hỗn độn ẩn trong kiếm mang đốt thủng một lỗ hổng trên trời.
Đây là sức mạnh hỗn loạn không gì sách được, bất luận là Linh hồn Tiêm tiếu giả, hay là Ma Long Vực Sâu đã từng nếm trải sự đau đớn mà nó mang lại.
"A a a a a a! Tới đi, liều chết một trận với ta!!!!!!"
Người khổng lồ điên cuồng gào thét trước trận quyết tử.
Trong ánh mắt nó phủ đầy sát ý hung hãn, nham thạch khắp người phát ra ánh sáng chói mắt.
Khí thế của người khổng lồ bất diệt lên tới mức cao nhất!
Giờ khắc này, nó tập trung tất cả sức mạnh của mình, chuẩn bị đánh một trận cuối cùng.
Đáng chết, tên này muốn liều mạng rồi.
Suy nghĩ này đồng thời xuất hiện trong đầu Linh hồn Tiêm tiếu giả và Ma Long Vực Sâu.
Bọn họ lúc trước còn muốn ra tay ngay lập tức, bây giờ không thể không dừng lại, cẩn thận quan sát người khổng lồ.
Một chiêu.
Tên khổng lồ này chỉ có sức mạnh của một chiêu.
Qua một chiêu này, sức sống của nó sẽ héo tàn.
Linh hồn Tiêm tiếu giả cùng Ma Long Vực Sâu nhìn nhau.
Không sai, là quyết định muốn giết người khổng lồ.
Nhưng, ai lên trước?
Bất kể là ai xông lên tấn công trước, cũng sẽ bị người khổng lồ sắp chết đánh một trận đầy thương tích.
Cứ như vậy, người ra tay sau hoàn toàn không cần tấn công, còn có thể lập tức đánh lén người ra tay trước đó.
Hai con quái vật Vực Sâu do dự.
Cùng lúc đó.
Trên mặt đất.
Trong hư không bỗng nhiên nổi lên một trận gió.
Gió nhẹ từ bầu trời thổi lất phất tới, chậm rãi hạ xuống trước mặt Tiên vương.
Theo lý thuyết, sau khi tế kiếm Tiên vương sẽ chết.
Nhưng ở trong phút chót của sinh mạng, sự không cam lòng mạnh mẽ trào dâng khiến cho ông vẫn còn lại chút hơi thở cuối cùng.
Ông như mất đi tất cả hy vọng, cả người hồn bay phách lạc đứng ở nơi đó.
Chẳng lẽ vô số bóng ma thời gian, vô số chuẩn bị và dự tính, thậm chí là thời khắc Vĩnh Hằng cuối cùng này, Nhân tộc bỏ ra toàn bộ trí khôn và sức mạnh, vẫn không thể nào ngăn cản việc thanh kiếm này bị quái vật cướp đi?
Tiên vương giơ Thiên kiếm lên, hai mắt chảy ra huyết lệ.
Ông đã cảm giác được cực hạn của mình.
Mình không thể giữ được sinh mạng nữa, sắp phải chết rồi.
Một lần cuối cùng, Tiên vương hé miệng ra, giọng khàn khàn lẩm bẩm: "Ai tới? Ai tới lấy thanh kiếm này đi?"
Bỗng nhiên.
Làn gió khẽ vờn quanh bàn tay ông, nhận lấy trường kiếm từ trong tay Tiên vương.
Trong gió vang lên một giọng nói đến từ Nhân tộc:
"Ta lấy."
Trong gió.
Một bóng người dần dần hiện ra.
Lợi dụng sức mạnh của đĩa oanh kích đảo lộn ngũ hành, Cố Thanh Sơn đã trở lại với hình dáng của mình, thoát khỏi chiến trường, hóa thành gió mát thầm bay đến bên cạnh Tiên vương.
Hắn đưa tay ra, cầm lấy Thiên kiếm.
"Tiền bối yên tâm, kiếm ở trong tay ta."
Cố Thanh Sơn nghiêm nghị nói.
Tiên vương nhìn Cố Thanh Sơn, lại nhìn Thiên kiếm trong tay hắn, tuyệt vọng cùng vẻ không cam lòng trên mặt thoáng bay sạch.
Tiên vương rốt cuộc mỉm cười, khó khăn nói: "Tới là tốt."
Ông từ từ nhắm hai mắt lại, cúi đầu, đột ngột qua đời.
Thời xa xưa thuộc về Nhân tộc, vào giờ khắc này cũng tan biến theo sự ra đi của Tiên vương.
Tất cả đều kết thúc rồi.
Nhìn ông lão đã lên kế hoạch cho mọi chuyện này, Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy một niềm xúc động đang dâng trào trong lòng.
Nhưng hắn chỉ hít một hơi, nén cảm xúc xuống.
Trải qua nhiều trận đổ máu như vậy, đi khắp toàn bộ thời đại xa xưa, lăn lộn trong những âm mưu của quái vật cùng với cuộc đấu tranh của Nhân tộc, bây giờ cuối cùng đã đến thời khắc quan trọng nhất.
Hắn nhất định không được rối lên.
Mọi chuyện còn chưa kết thúc.
Kết quả sau cùng, phải do hắn dùng hết sức để hoàn thành.
Trong hư không, một nhóm chữ nhỏ màu đỏ không ngừng xuất hiện.
[Ngài đã lấy được Thiên kiếm.]
[Ngài đã hoàn thành nhiệm vụ tiến hoá trật tự.]
[Trật tự Ma Vương sẽ bắt đầu tiến hóa ngay bây giờ, ma vương sắp hạ xuống.]
Tất cả chữ nhỏ màu đỏ biến mất.
Ngay sau đó, giọng nói của trật tự Ma Vương vang lên:
[Bởi vì đã lấy được nguồn sức mạnh trật tự có cùng cấp bậc của vật chế tạo thử, tiến hoá lần này đã hoàn thành]
[Thấy rằng ngài đã giải quyết được Chức mệnh giả Vực Sâu, trật tự đề nghị ngài lập tức hiến tế Ma Thần trung cấp vừa mới hoàn thành, thay đổi kế hoạch đối phó trên chiến trường.]
"Sau khi hiến tế ta sẽ được cái gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Trật tự Ma Vương nói: [Ngài sẽ có được chức năng chiến đấu đầu tiên của trật tự, thực ra trật tự chưa từng mở chức năng chân chính, đây là lần đầu tiên.]
“Lập tức hiến tế.” Cố Thanh Sơn nói trong lòng.
[Rõ, Ma thần đã hiến tế, Hắc Kì ma vương sắp được kích hoạt.] Trật tự nói.
Từ lúc Cố Thanh Sơn lấy kiếm đến tiến hóa trật tự, những chuyện này nói thì dài, trên thực tế chỉ là mấy giây ngắn ngủi.
Trên bầu trời truyền tới tiếng gào thét chấn động bốn phía.
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Linh hồn Tiêm tiếu giả cùng Ma Long Vực Sâu đồng loạt ra tay, tấn công về phía người khổng lồ bất diệt.
Bọn họ đã sớm chú ý tới động tĩnh trên mặt đất.
Nhưng Cố Thanh Sơn chỉ là một tên tu sĩ Nhân tộc cảnh giới Ba Ngàn Thế GIới, hoàn toàn không bị bọn chúng để mắt tới.
Đối với hai con quái vật Vực Sâu đáng sợ mà nói, Thiên kiếm ở trong tay hắn hay ở trong tay Tiên vương đều như nhau.
Trước mắt phải giết chết người khổng lồ bất diệt!
Linh hồn Tiêm tiếu giả cùng Ma Long Vực Sâu đề phòng lẫn nhau, dùng tốc độ không tính là nhanh lao về phía người khổng lồ bất diệt.
Khí thế của người khổng lồ bất diệt lại lên đến đỉnh điểm, cả người toả ra khí thế vô cùng oanh liệt.
Người khổng lồ giơ trường kiếm lên, như chuẩn bị xuống tay đánh một trận.
Thấy tình huống này, hành động của Linh hồn Tiêm tiếu giả và Ma Long Vực Sâu càng chậm hơn.
Bọn chúng đều ôm toan tính riêng, cố gắng duy trì tốc độ ngang nhau, để tránh cho đối phương ra tay từ phía sau, hoặc là không ra tay.
Cố Thanh Sơn yên lặng nhìn một màn này, trong lòng loé lên một suy nghĩ.
Nhìn cả quá trình vật lộn vừa rồi, Linh hồn Tiêm tiếu giả là một quái vật rất có đầu óc.
Nó đã giấu đi một tay.
Nó luôn cất giấu trường mâu bảy màu không dùng đến.
Càng khiến Cố Thanh Sơn cảm thấy nặng nề chính là
Linh hồn Tiêm tiếu giả trước mắt này, thật ra là một phân thân của Linh hồn Tiêm tiếu giả thật sự.
Bản thể của nó vẫn còn ở trong Vực Sâu.
Tại sao bản thể nó không đến?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.