Chương trước
Chương sau
"Thì ra là thế! Vậy nên xử lý ngón tay này như thế nào đây?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Chỉ có thể phong ấn tạm thời." Rồng Ma nói.
Ông ta nhấn ngón tay màu đen xuống dưới mặt đất một cái.
Ngón tay màu đen to lớn kia chậm rãi chìm xuống, chỉ một lát sau đã chẳng biết đi đâu.
Rồng Ma đứng lên, hỏi: "Được rồi, cậu bé, tất cả đều đã xử lý xong, vì sao ngươi không đi chọn lựa bảo vật?"
Cậu bé!
Xem ra hệ thống đánh giá của Rồng Ma cũng giống Thời đại Cực Cổ.
"Thôi được rồi, ta không muốn gì cả." Cố Thanh Sơn khoát tay nói.
"Vì sao?" Rồng Ma kỳ quái nói.
"Từ trước tới giờ ta không muốn kẹo của người lạ." Cố Thanh Sơn nói.
"Cậu bé, không sao, cái này là hoàn toàn miễn phí, ta có thể thề." Rồng Ma cố gắng biến giọng nói thành nhẹ nhàng.
"Vừa rồi ta được nhắc nhở, nhi đồng không có người lớn đưa đi thì không thể tới gần ngươi." Cố Thanh Sơn nói.
Rồng Ma dùng một ánh mắt kỳ quái đánh giá Cố Thanh Sơn, lẩm bẩm không hiểu: "Ngươi có thể một mình đến nơi này, còn cầm chiếc chìa khóa kia, lại hoá trang thành hình dáng một Hồn khí rác rưởi nào đó. Điều này đã vượt xa Ma Quỷ có thực lực mạnh mẽ rồi. Ta còn tưởng rằng ngươi không phải một người cổ hủ, quy tắc nói gì thì nghe nấy chứ!"
"Không cần kích bác ta, nhi đồng còn chưa tới tuổi dậy thì như ta vẫn cảm thấy mạng mình quan trọng hơn so với một kẻ phản bội." Cố Thanh Sơn khoanh tay nói.
Rồng Ma lặng im một lát, lại nói: "Nếu như vậy thì thật là đáng tiếc, bởi vì ngươi không thể lấy được bảo vật, chỉ có thể thu được quà tặng đơn giản nhất."
"Quà tặng gì ta cũng không cần, nếu như có thể, bây giờ ta muốn rời đi." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn nói với đĩa CD hình tròn dưới chân: "Có thể đưa ta ra ngoài không?"
"Đương nhiên có thể, Thâm uyên Khán thủ sở cũng không phải là nơi an toàn, căn cứ theo Luật Bảo hộ Trẻ vị thành niên, ta sẽ trực tiếp đưa ngươi đến Thiên giới Nguyên thủy. Bây giờ ngươi đã quyết định rời đi chưa?" Đĩa CD hình tròn nói.
Cố Thanh Sơn nhìn Rồng Ma.
Rồng Ma nhìn hắn, ngậm miệng thật chặt.
Ừm.
Rồng Ma thật sự không nói gì, không ngăn cản mà cũng không chào hàng quà tặng tiếp nữa.
Cố Thanh Sơn nghĩ một chút, nói: "Tạm thời không cần, ta phải ở lại."
Rồng Ma đột nhiên phát ra tiếng gầm giận dữ, xông về phía màn hình, đánh một quyền về phía Cố Thanh Sơn.
Hư không vặn vẹo từng cơn.
Vô số gợn sóng điên cuồng tản ra bốn phương tám hướng.
Cố Thanh Sơn vẫn bình yên vô sự.
"Chậc, ta còn cho là ngươi sẽ nhẫn nại lâu hơn một chút." Hắn tiếc nuối nói.
Vẻ mặt của Rồng Ma âm trầm, nhìn qua hắn, hỏi: "Ngươi đã sớm nhìn ra sao?"
Cố Thanh Sơn nói: "Rất dễ dàng. Thực lực cường đại mang tới chỗ tốt là không cần kiêng kỵ lời nhận xét của bất kỳ ai. Ta đoán sau khi Thời đại Cực Cổ kết thúc, ngươi chính là sức mạnh mạnh nhất của Ma giới, cho nên ngươi đã quen không che giấu bất kỳ thứ gì."
"Ví dụ xem?" Rồng Ma hỏi.
"Giả như ngươi tha thiết chờ mong một cuộc giao dịch chất lượng, đáng tiếc Thâm uyên Chức mệnh giả không có tư duy như thế. Nó cho rằng thả ngươi ra chính là sự nhân từ lớn nhất, mặc dù có lẽ sự nhân từ này cũng chỉ là lời bịa đặt của nó mà thôi." Cố Thanh Sơn nói.
"Nghĩ không ra ngươi thông minh hơn quái vật kia nhiều! Đáng tiếc ngươi không có giá trị giao dịch!" Rồng Ma nói.
Cố Thanh Sơn ưỡn ngực nói: "Mặc dù ta vẫn là một nhi đồng, nhưng cũng có kinh nghiệm xã hội nhất định. Khi ngươi dò xét thực lực của Thâm uyên Chức mệnh giả, dĩ nhiên là ta đã nhìn ra."
Cố Thanh Sơn nhìn Rồng Ma, sắc mặt phức tạp, nói: "Ngươi ao ước Thâm uyên Chức mệnh giả có thể đưa ra chỗ tốt khiến ngươi thoả mãn. Nói một cách khác, ngươi mong chờ sức mạnh của Thâm Uyên."
Rồng Ma nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn, nửa ngày sau mới phun ra bốn chữ: "Nhi đồng thiên tài!"
"Thực ra ta rất nghi ngờ, ngươi thân là binh khí của Nhân tộc, vì sao muốn giành được sức mạnh của đối phương?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Rồng Ma giễu cợt nói: "Sâu kiến cũng muốn nghe tiếng sấm trên trời ư?"
"Sâu kiến không có bất kỳ sự uy hiếp gì, chỉ có thể kính sợ sức mạnh vĩ đại mà thôi." Cố Thanh Sơn bình tĩnh nói.
Rồng Ma thở dài: "Thế sự đổi thay, bây giờ Nhân tộc còn đánh không lại ta, mà sau khi Thâm uyên Chức mệnh giả khống chế được Hải ma thú, đã bắt đầu nghiên cứu Ma Quỷ rồi, bảo ta làm cái gì bây giờ?"
"Ma Quỷ!" Cố Thanh Sơn trầm ngâm nói: "Ma Quỷ là nguồn gốc lực lượng của ngươi, một khi Ma Quỷ bị Thâm uyên Chức mệnh giả nắm giữ linh hồn, huyết duệ Rồng Ma của ngươi liền không thể khởi động lại được nữa. Sức mạnh của ngươi cũng sẽ không thể tiến hóa, thậm chí ngay cả năng lượng bổ sung cũng không đủ. Cho nên ngươi mới bắt đầu nghiên cứu Thâm Uyên?"
"Không sai, ta cũng cần mạng sống chứ!" Rồng Ma nói.
"Vậy vì sao ngươi muốn giết ta?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Rồng Ma đột nhiên gầm lên: "Ta chán ghét Nhân tộc các ngươi."
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: "Vừa rồi lúc ta lựa chọn có rời đi hay không, ngươi còn có thể khống chế tâm tình của mình, nhưng sau khi ta ở lại, rõ ràng ngươi vô cùng thất vọng, còn muốn công kích ta."
"Kỳ thật một con kiến hôi như ta ở lại thì có thể làm được gì?"
Cố Thanh Sơn dừng một chút, nói tiếp: "Trừ phi ta thật sự có thể tạo thành ảnh hưởng đối với ngươi."
"Thế nhưng sức mạnh của ta thấp như vậy..."
"Xem ra không liên quan tới sức mạnh."
Cố Thanh Sơn đột nhiên hỏi: "Chẳng lẽ ngươi kiêng dè thân phận của ta?"
Rồng Ma luôn luôn lẳng lặng nghe, cho đến lúc này, sắc mặt lập tức liền thay đổi.
"Nếu ngươi dám làm bất kỳ chuyện dư thừa nào, ta sẽ thả Thâm uyên Chức mệnh giả ra, mọi người cùng xong đời." Hắn gầm nhẹ.
Cố Thanh Sơn cười hiền hòa, nói: "Kỳ thật hai chúng ta hoàn toàn có thể tạo thành một liên minh, đôi bên cùng có lợi, cần gì phải đồng quy vu tận?"
"Tên oắt con như ngươi chẳng có chỗ tốt gì cho ta cả." Rồng Ma nói.
"Thật sự không có á? Ngươi suy nghĩ kỹ một chút đi!" Cố Thanh Sơn nói.
Rồng Ma nhìn thấy vẻ mặt hắn thành khẩn như vậy, lửa giận trong lòng giảm xuống một chút.
Chỗ tốt?
Nơi này là trại giam Quái vật Thâm Uyên do Nhân tộc thiết kế, quyền hạn thực sự đương nhiên vẫn nằm trong tay Nhân tộc.
Mặc dù Nhân tộc nhỏ yếu, nhưng tuyệt không thể xem thường.
Không cần nói nhiều với hắn, chỉ cần hắn làm chuyện kia là được.
Rồng Ma liền nói: "Quả thật là ngươi có một chỗ có thể giúp đỡ ta."
"Mời nói, ta có thể làm được thì nhất định sẽ làm." Cố Thanh Sơn nói.
"Ta cần ngươi giao cho ta mệnh lệnh tiếp theo!"
Cố Thanh Sơn hoài nghi nói: "Ta chỉ là một nhi đồng bình thường, chỉ sợ không làm được điều này."
"Không, sau khi Thời đại Cực Cổ kết thúc, từ trước đến nay chưa có ai tới nơi này. Cho nên quy tắc phán định của trí tuệ nhân tạo đã giảm tới mức thấp nhất, chỉ yêu cầu nhất định phải là Nhân tộc là được."
Cố Thanh Sơn như có điều suy nghĩ, gật gật đầu.
Rồng Ma cảnh cáo: "Ta khuyên ngươi đừng giở trò gì, ta đã nhớ ngươi, chỉ cần ngươi có bất kỳ cử động lạ nhỏ nào, ta đều sẽ dốc toàn lực hủy nơi này đi."
Cố Thanh Sơn lộ ra nụ cười.
"Đúng vậy..." Hắn chậm rãi nói: "Ngươi không chỉ có thực lực mạnh mẽ, cũng rất thông minh, hơn nữa hết sức cẩn thận, đồng thời lúc nào cũng có thể thả Thâm uyên Chức mệnh giả ra. Ngươi đã tỉnh lại ở thế giới này, cũng sẽ nhớ ta, chúng ta kiêng dè lẫn nhau, quan hệ như vậy thực sự là không thú vị. Chi bằng làm lại từ đầu."
"Có ý tứ gì?" Rồng Ma ù ù cạc cạc.
"Ý là, ta định trở lại đây dưới tình huống không quen biết ngươi."
Rồng Ma nhìn hắn chăm chú, tựa như đang nhìn một tên tâm thần.
"Gặp lại, ta phải đi gặp một "ngươi" khác đây."
Cố Thanh Sơn vỗ vỗ đĩa CD hình tròn.
"Bây giờ có thể đưa ta đi rồi."
Thiên giới Nguyên thủy.
Một màn ánh sáng hiện lên.
Thân hình của Cố Thanh Sơn xuất hiện.
Hắn hiện ra bên trên một ngọn núi không người.
Thuận tay phóng ra một cái hỏa phù để thông báo cho những người khác, Cố Thanh Sơn liền bắt đầu suy nghĩ tất cả sự tình xảy ra trước đó.
Thâm uyên Chức mệnh giả đang dần dần nuốt chửng toàn bộ Nguyên Thủy Ma Giới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.