Chương trước
Chương sau
Hiến tế là một lực lượng thuộc về riêng hệ Huyền Bí, bản chất khác với Triệu Hoán thuật.
Trong Triệu Hoán thuật, người triệu hoán và người được triệu hoán đạt được một hiệp nghị thông qua khế ước. Nhưng hiến tế thì không phải, nó là một loại cầu xin.
Sinh mệnh cấp thấp phải trả một cái giá thật lớn, cầu xin sinh mệnh cực kỳ cao cấp ở thời gian, không gian khác đến giúp đỡ.
Cố Thanh Sơn hơi có chút nghi hoặc.
Chỉ là một lối đi tối tăm mà thôi, vì sao Chúa tể Xoay Chuyển Vạn Vật cần hiến tế năm sinh mệnh và linh hồn ma quỷ?
Gió nhẹ lại nổi lên, càng lúc càng lớn.
Gió ở đây càng hung tàn hơn so với những cơn gió lúc trước.
Cố Thanh Sơn khẽ nhíu lông mày.
Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác nguy hiểm cực độ.
Dựa vào bản năng, hắn nghiêng đầu.
Một cái chớp mắt tiếp theo, hắn phát hiện trên mặt mình bị gió rạch một vết, máu lập tức chảy ra.
Tại sao có thể như vậy!
Thân thể của mình bây giờ là Thần Vương, nắm giữ thực lực mạnh mẽ của Tứ Trụ Thánh Cảnh, người còn mặc Hắc Vụ giáp, mũ giáp che chắn khuôn mặt mình cực kỳ kín đáo.
Thế nhưng mình lại bị gió thổi rách mặt!
Cố Thanh Sơn phản ứng lại.
Hắn đột nhiên lách mình thối lui về phía sau, mãi đến tận khi cách rất xa bộ xương trắng mới đứng lại.
Gió ở đây ít hơn nhiều.
Lúc này lại có không ít bộ xương bay qua bên người hắn.
"Thì ra là thế... Ngay cả cảnh giới Thần Vương còn không chịu được, huống chi là Chúa tể Xoay Chuyển Vạn Vật."
"Khó trách hắn phải hiến tế."
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
Cố Thanh Sơn đứng ở trong thông đạo hắc ám, rơi vào trầm tư.
Gió lớn thổi lất phất lên thân thể của hắn.
Trên thực tế, cuồng phong trải qua khoảng cách xa, lúc đến trước mặt hắn thì uy lực đã cực kỳ suy yếu rồi.
Càng đi về phía trước, uy lực của gió càng lợi hại hơn, có thể trực tiếp xuyên qua Hắc Vụ chiến giáp, khiến thân thể Thần Vương bị thương.
Cố Thanh Sơn hiểu rõ mình không thể tiến lên nữa.
Nếu Sơn Nữ ở đây thì tốt rồi.
Hắn thở dài một tiếng.
Ở trong thông đạo hắc ám này, Sơn Nữ có thể dựa vào thần thông "Bất Hủ" của Lục giới Thần sơn kiếm, tiến lên liên tục, thay mình đi xem rốt cuộc bên trong đó có cái gì.
Về phần Chúa tể Xoay Chuyển Vạn Vật, hắn có thể hiến tế sinh mệnh và linh hồn của thủ hạ, tạm thời đạt được sức mạnh mạnh mẽ, tiếp tục tiến lên.
Sơn Nữ không ở bên người, mình cũng không có thủ hạ, mà có thì cũng không hiến tế, cho nên chỉ có thể dừng ở chỗ này.
Một lát sau, gió ngừng thổi.
Cố Thanh Sơn bắt đầu đếm thầm.
Khi hắn đếm tới ba, gió lại nổi lên.
Hai mươi hơi thở sau...
Gió dừng.
Lại qua ba mươi hơi thở nữa.
Gió lại nổi lên.
Tất cả quá trình tuần hoàn qua lại, vô cùng có quy luật.
Có quy luật...
Chẳng lẽ đây là một cơ quan cố định?
Có thể lợi dụng khe hở từ ba mươi hơi thở, mình có thể chạy qua thông đạo hắc ám trong khoảng thời gian này không nhỉ?
Bất lợi là, thần niệm không thể rời thân thể quá xa, quá xa, Súc Địa Thành Thốn và Di Hình Hoán Ảnh không thể phát huy tác dụng ở đây.
Cơn gió này có thể khiến Thần Vương bị thương, không biết đầu nguồn của nó có uy lực cỡ nào nữa.
Có lẽ căn bản là không có cách đi qua.
...
Không đúng!
Chắc chắn là có biện pháp, bằng không thì Chúa tể Xoay Chuyển Vạn Vật sẽ không thực hiện nhiều sự chuẩn bị như vậy chỉ để tiến vào nơi này.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ tỉ mỉ một chút.
Đợi đến lúc gió lại nổi lên, hắn vỗ túi Trữ Vật, thả Ngọc bội hồ lô Duy Tôn ra.
"Ngươi có thể ăn trộm cơn gió này để dùng không?"
Cố Thanh Sơn hỏi, lòng đầy chờ mong.
"Vù vù? Xèo xèo xèo!"
(Phiên dịch: Cái gì gọi là ăn trộm? Từ trước tới giờ ta không trộm đồ!)
Hồ lô tức giận nói.
"Được được, ta sai. Ngươi có thể "mượn" hoặc "học" được cơn gió này không?" Cố Thanh Sơn sửa lời.
Lúc này Ngọc bội hồ lô Duy Tôn mới uốn éo người, trôi nổi giữa không trung, lẳng lặng cảm nhận cơn gió đang thổi trong thông đạo.
"Xèo xèo xèo, vù vù, xèo xèo xèo xèo."
(Phiên dịch: Dĩ nhiên là có thể. Quái lạ! Lẽ ra ta không thể "mượn" được các hiện tượng tự nhiên.)
Ngọc bội hồ lô Duy Tôn hoang mang nói.
Trong lòng Cố Thanh Sơn cảm thấy nặng nề.
Hồ lô có thể mượn kỹ năng của người khác.
Nói cách khác, những cơn gió này có nguồn gốc, chứ không phải gió tự nhiên.
Nếu cơn gió này là một loại pháp thuật nào đó, vậy thì nhất định có ai đó đứng ở cuối lối đi hắc ám, liên tục phóng nó ra.
Không biết cái lối đi này đã tồn tại bao nhiêu năm tháng, chẳng lẽ từ đầu đến cuối luôn có người đứng ở cuối lối đi, phóng thích pháp thuật không bao giờ ngừng nghỉ hay sao?
Việc này quả thực quá khó hiểu.
Cố Thanh Sơn nhìn lối đi đen kịt, trong lòng dần dần dâng lên sự tò mò mãnh liệt.
Cuối cùng, hắn quyết định thử thăm dò một chút.
"Duy Tôn, ngươi có thể phóng ra thần thông ba lần liên tục đúng không?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Ngọc bội hồ lô Duy Tôn đáp lại: "Một khi liên tục phóng thích ba lần ‘Trăm Đèn Sáng’ hoặc "Mượn Càn Khôn" trong thời gian ngắn, ta sẽ phải hóa thành hạt giống hồ lô. Cho dù đã tái sinh, trong vòng một canh giờ cũng chỉ có thể dùng "Ngọc Không Tỳ Vết” mà thôi."
Lúc này cơn gió trong thông đạo hắc ám vừa mới biến thành cuồng phong mạnh mẽ nhất.
Cố Thanh Sơn bị cơn gió mãnh liệt tấn công bốn mặt.
"Ba lần là đủ, ngươi trốn ở sau lưng ta, chúng ta đi!" Hắn lập tức quyết định.
Cơn gió tổng cộng sẽ công phá trong hai mươi hơi thở, bây giờ nó đang ở thời điểm mạnh nhất, trong mười hơi kế tiếp, nó sẽ dần dần yếu đi.
Và thời gian cơn gió dừng lại là ba mươi hơi thở.
Vậy thì xuất phát từ nơi này, có thể đạt được bốn mươi hơi thở!
Thân hình Cố Thanh Sơn hóa thành một tia chớp, lấy tốc độ nhanh nhất lướt qua thông đạo hắc ám, liên tục bay vút về phía trước.
Quả nhiên cơn gió dần dần yếu đi, dừng lại liên tiếp.
Sắp hết mười hơi!
Cố Thanh Sơn chạy hết sức.
Chỉ thấy một cái bóng mờ lướt qua thông đạo hắc ám, rất nhanh đã vượt qua nơi hiến tế trước đó.
Còn ba mươi hơi thở!
Thời gian trôi qua lặng yên không tiếng động.
Cố Thanh Sơn giữ im lặng, phát huy tốc độ của Tứ Trụ Thánh Cảnh vung tới cực hạn.
Cuối cùng đã đến giờ.
Hắn vẫn không đi ra thông đạo hắc ám dài dằng dặc này.
Cơn gió lại nổi lên.
Gió nhẹ dịu dàng lướt qua mặt mà đến, mang theo chút ấm áp.
Nếu như ai đó không rõ chân tướng cảm nhận được cơn gió này, căn bản sẽ không đoán được rằng chưa tới mấy hơi thở nữa nó sẽ biến thành sức mạnh khủng bố tới cỡ nào.
"Xèo xèo xèo?"
(Phiên dịch: Muốn ta mượn cơn gió không?)
Ngọc bội hồ lô Duy Tôn hỏi.
"Không, uy lực của cơn gió ở nơi này vẫn không tính là quá hung dữ và mạnh mẽ, có lẽ ta có thể ứng phó được." Cố Thanh Sơn nói.
Lần trước là hoàn toàn không biết rõ tình hình, cho nên mới bị cơn gió cắt vào mặt.
Bây giờ biết rõ lợi hại của cơn gió rồi, trong lòng Cố Thanh Sơn tự nhiên có cách.
Thần thông của hồ lô vô cùng quý giá, không phải lúc vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể tuỳ tiện sử dụng.
Chỉ thấy Cố Thanh Sơn cúi người, nhanh chóng nằm xuống.
Hắn cố gắng dán thân thể vào vách tường của thông đạo, tạo thành góc tiếp xúc nhỏ nhất với cơn gió.
Ngay sau đó, hắn bắt đầu phóng ra pháp thuật.
Từng tầng từng tầng băng sương thật dày đột nhiên xuất hiện, bao phủ trên thân Cố Thanh Sơn.
Những băng sương này tạo thành một lớp vỏ băng cứng hình giọt nước, hoàn toàn hòa làm một thể với vách tường, bao phủ Cố Thanh Sơn trong đó.
Cố Thanh Sơn vừa dính sát vào vách tường, vừa nằm trên mặt đất, cho nên chỉ có một vài luồng gió thổi tới từ nơi sâu trong thông đạo hắc ám là có thể quét lên lớp vỏ băng.
Mặc dù cơn gió càng thổi càng mạnh, nhưng diện tích tiếp xúc với lớp vỏ băng rất nhỏ, lại bởi vì hình dáng của vỏ băng là hình giọt nước hoàn hảo, cơn gió liền bị lệch đi rất nhanh.
Đương nhiên là nó vẫn vô cùng đáng sợ, vỏ băng vẫn bị cơn gió lột đi không ngừng, đồng thời tốc độ bị lột cũng ngày càng nhanh.
Mắt thấy lớp vỏ băng sẽ bị bóc ra hoàn toàn, Cố Thanh Sơn ra tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.