Chương trước
Chương sau
Người kia nói.
Chỉ thấy hắn đưa tay điểm trên chùm sáng một cái.
Chùm sáng kia lập tức tan ra thành những đốm sáng lấm tấm, toàn bộ đi vào cơ thể người đó.
“Binh sĩ tác chiến hồn khí này hoàn toàn khác với lần trước, nó có sức mạnh hoang dã nhưng ta vẫn không có cách nào hấp thu sức mạnh của nó, đó là nguyên cớ vì sao nó có thể kết hợp với sức mạnh thần bí, cuối cùng cũng chế tạo thành công.”
Người kia chậm rãi giải thích.
Hắn nhẹ nhàng nhảy một cái lên không trung.
Đột nhiên, hình dáng của hắn bắt đầu xảy ra biến hóa.
“Ầm!”
Đôi chân to lớn đáp xuống mặt đất, phát ra âm chấn động như tiếng sấm.
Lớp da cứng rắn màu xám tro, toàn bộ thân thể do một loại nham thạch sáng rực tạo thành, quanh thân lượn lờ một cỗ sát khí hung ác.
Đây là một người nham thạch khổng lồ thân cao sáu thước.
“Đến!”
Thanh âm của hắn khiến cho cả không gian rung động.
Trong hư không, đột nhiên hiện lên đủ mười loại linh năng: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, quang. Chúng lăn lộn, trộn lẫn vào nhau thành một đoàn, hình thành nên một loại thuật pháp cường đại xuyên thủng khắp hư không.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Thuật pháp có màu sắc sặc sỡ hung hăng đánh lên thân người nham thạch khổng lồ.
Người khổng lồ vẫn không hề nhúc nhích.
Cho đến khi tất cả phép thuật đều biến mất, người đó mới bắt đầu ù ù nói:
“Như mọi người đã biết, người khổng lồbaats tử là một loại sinh vật vô cùng kỳ diệu, thân thể của nó rất khó bị công kích vật lý phá hư, tất cả sức mạnh ma pháp cũng không có tác dụng đối với nó.”
“Hiện tại ta đã lợi dụng binh sĩ tác chiến hồn khí thu hoạch sức mạnh của nó.”
Người nham thạch khổng lồ tay nắm thành quyền, chuẩn bị đánh xuống mặt đất.
Hắn đột nhiên dừng lại.
“Ha ha, suýt chút nữa chỉ mải đắc ý vênh váo mà quên mất nhà thương khố này không chịu nổi sức mạnh khi ta và người khổng lồ bất tử hòa làm một thể.”
Người nham thạch khổng lồ phát sáng dần dần thu nhỏ lại, một lần nữa hóa thành dáng vẻ người trước kia.
Ánh sáng trên người hắn tản ra rồi tụ lại một chỗ, lần thứ hai hóa thành chùm sáng trước đây.
Người kia nhíu mày, suy tư nói: “Sức mạnh hư vô không tốt, vậy cho nên ta chỉ lấy một loại Hư Vô Chi Lực làm thành từng binh sĩ tác chiến hồn khí.”
Hắn ta lại cầm lấy một chùm sáng làm cho nó vặn vẹo rồi lập tức bóp nát.
Từ trên người hắn tản ra một luồng khí vô hình.
Ngay sau đó, quanh người hắn, từng khe nứt màu đen không ngừng xuất hiện rồi biến mất.
Người kia tiện tay xoa nhẹ một tờ giấy nhỏ, ném vào khe nứt màu đen ở bên cạnh.
“Một loại hồn khí phòng ngự đơn giản.” Người kia giải thích: “Bất cứ thứ gì chạm vào khe nứt hư không kia cũng sẽ ngẫu nhiên bị vứt xuống một nơi bất kỳ mà ngay cả ta cũng không biết rốt cuộc nơi đó là nơi nào.”
Hắn ta dường như vừa nhớ ra điều gì đó, thấp giọng nói: “Không có thời gian kiểm tra độ bền nên tạm thời không thể báo cáo thành quả này lên, đáng tiếc.”
“Được rồi, như vậy xem như cũng tàm tạm rồi, ta phải đi thôi, mấy thứ này để lại ở đây vậy.”
“Dù sao nó cũng vốn dĩ được dựng nên ở đây, vả lại cũng chẳng còn gì để mà khám phá nữa.”
“Chúng ta đã chuẩn bị xong xuôi hết thảy, người bình thường đến đây sẽ được bảo vệ bởi những phương sách ta để lại, cũng coi như một giải pháp thay thế cho căn cứ thoát hiểm của chúng ta.”
“Tạm biệt, hi vọng sẽ có người phát hiện ra phát minh vĩ đại của ta.”
Ánh sáng vụt tắt.
Cố Thanh Sơn chờ đợi một chút.
Chỉ thấy hai vầng sáng một lần nữa tụ lại, hóa thành một bức tranh khác.
Một gã thần linh có ngọn lửa sáng rực đang cháy mạnh trên đầu, hướng ra màn hình bắt đầu kể rõ.
“Ta không cần biết ngươi ta người đứng đầu thứ mấy của Thần tộc, bí mật mà ta sắp nói ra đây chỉ có mình ngươi được biết, tuyệt đối không được nói với bất kỳ kẻ nào để tránh bị Thái Cổ tộc phát hiện.”
“Nhân tộc đã tiến nhập vào cánh cửa tới Thái Cổ tộc để tìm kiếm bí mật trong đó, chỉ để lại một ít người già yếu ở chỗ này nghỉ ngơi lấy lại sức.”
“Nhưng có một ngày, Quái vật Hoang Cổ mà bọn họ nuôi dưỡng đột nhiên làm phản.”
“Nhân tộc là chủng tộc rất cường đại và thông minh, ta đoán Quái vật Hoang Cổ căn bản không dám đối nghịch với Nhân tộc, chỉ có thể thành thành thật thật làm sủng vật của Nhân tộc.”
“Rốt cuộc là có thế lực nào tác động khiến cho Thái Cổ tộc xảy ra biến đổi như vậy, đây vẫn còn là bí mật.”
“Thế nhưng ta từng mơ hồ biết được một bí mật, đó là trải qua năm tháng, từ thế giới bên kia cánh cửa đã từng truyền ra âm thanh kỳ quái.”
“Bọn Quái vật Hoang Cổ dường như chiếm được tin tức gì đó nên mới dám có hành vi phản bội.”
“Ta đoán Nhân tộc chết hết, bằng không chí ít phải có tin tức truyền về.”
“Cho nên, để dẫn dắt Thần tộc đi đến kết quả mà ngươi muốn, ngươi cần phải nghĩ ra biện pháp tiến vào thế giới bên kia cánh cửa và đi tìm những thứ mà Nhân tộc cường đại còn để lại.”
“Bởi vì Thần tộc chúng ta tồn tại hai nhược điểm trí mạng.”
“Thứ nhất, thực lực của chúng ta là cố định, không thể đề thăng.”
“Thứ hai, mỗi khi có hai vị trong tộc chúng ta chết mới có một vị thần linh được sinh ra.”
“Cứ thế mãi, cuối cùng chúng ta sẽ bị tuyệt chủng.”
“Chỉ có khám phá kỹ thuật của Nhân tộc thì chúng ta mới có thể tạo ra sự thay đổi căn bản.”
“Nhất định phải nghĩ cách lấy được biện pháp tiến nhập thế giới bên kia cánh cửa từ tay Quái vật Hoang Cổ.”
“Tương lai của Thần tộc nằm trong cánh cửa đó.”
Âm thanh của Thần vương biến mất.
Màn hình tan ra thành những đốm sáng rồi từ từ tiêu tán.
Chỉ có mảnh giấy tỏa ra ánh sáng rơi vào trong tay Cố Thanh Sơn.
Trên mảnh giấy viết:
“Hai thần chết, một thần sinh, cách nhau bảy ngày.”
“Xoạt!”
Chừng sau một tiếng thở, mảnh giấy cũng hóa thành những đốm sấng li ti rồi tan vào hư không.
Cố Thanh Sơn rơi vào trầm tư.
Hai thần linh chết đi sẽ có một tân thần linh được sinh ra, may mắn thay, chuyện này không có ai ngoài Thần vương được biết.
Cho nên cũng sẽ không ai biết được lúc ở ngoài khu rừng lạnh lẽo, ngoại trừ hai kẻ đứng đầu thái cổ, hắn còn giết chết một thần linh.
Thế nhưng...
Thần Kim Diễm lại đến ngay lúc đó.
E rằng ông ta đã biết bí mật này.
Một khi tân thần linh được sinh ra, ông ta nhất định sẽ phản ứng kịp.
Phải nghĩ biện pháp...
Cố Thanh Sơn đứng hồi lâu, mãi cho đến khi trong kho vang lên âm thanh chấn động lần thứ hai.
Một thạch trụ được khắc chạm vô số các ký hiệu phức tạp nhô lên từ lòng đất.
Thạch trụ vỡ ra thành nhiểu mảnh đá vụn, lờn vờn bốn phía trong hư không.
Một hòn đá hình vuông ở vị trí trung tâm chậm rãi xoay tròn.
Trên Thần vương quyền trượng, một âm thanh lạnh như băng lại vang lên lần nữa:
“Tân Thần vương, bây giờ ngài có thể nhận lấy vật phẩm.”
Cố Thanh Sơn nhìn hòn đá kia, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Hệ thống chiến thần đã thay đổi quyền hạn, khiến cho mình có thể giành được toàn bộ vật trân quý nhất trong kho tàng.
Vì vậy cái hòn đá hình vuông này chính là vật trân quý nhất?
Suy nghĩ một chút, Cố Thanh Sơn đưa tay đặt lên trên hòn đá hình vuông đang xoay tròn kia.
Trong một khoảnh khắc.
Hòn đá hình vuông đột nhiên biến mất.
Cố Thanh Sơn thử cảm nhận một chút.
Không có cảm giác gì.
Hắn không nhịn được hỏi: “Hệ thống, hòn đá hình vuông vừa rồi là sao?”
“Choang!”
Hệ thống chiến thần trả lời: [Ngài muốn vật này cũng vô dụng, đây là viên đá tổng hợp lượng thông tin khổng lồ thời cổ đại, thông qua vật này có thể tiến hành thăng cấp diệt vong biên niên sử.]
“Thăng cấp?” Cố Thanh Sơn nói.
[Đúng vậy, biên niên sự ngày diệt vong của ngài thông qua hòn đá này để lưu trữ các vật phẩm, tin tức và tình báo thời cổ đại. Sau này nếu ngày gặp được bất cứ vật phẩm cổ đại nào đều có thể xác định rõ công dụng của vật phẩm và mọi thông tin liên quan.] Hệ thống nói.
Theo lời giải thích của hệ thống chiến thần, chỉ thấy biểu tượng “Biên niên sử ngày diệt vong” phía dưới giao diện trở nên mờ nhạt không rõ.
Dường như nó đang tiến hành thay đổi nào đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.