Chương trước
Chương sau
Một lát sau, nó mới mỏi mệt nói: "Chỉ hy vọng như thế, ngươi đi về trước đi, ta sẽ bẩm báo chuyện này lên phụ thân, bàn bạc làm cách gì để Trật Tự Ma Vương xuất thế đầu tiên."
Vương tướng quân nhẹ giọng nói: "Một khi chúng ta làm được chuyện này, các ngươi hãy tu bổ cánh cửa kia, để chúng ta tiến vào bên trong."
"Đương nhiên, chỉ cần các ngươi có thể ngăn cản Nhân tộc kết hợp với Trật Tự." Giọng nói khàn khàn chắc nịch vang lên.
Vương tướng quân nghe xong, chậm rãi mỉm cười.
"Tốt lắm, nếu không chuyện gì thì ta phải đi ngay." Hắn nói.
"Ngươi đi đi, không có việc gì thì đừng đến đây." Giọng nói khàn khàn trả lời.
Vương tướng quân xoay người bay lên.
Hắn bỗng nhiên ngừng lại, hỏi thêm một câu: "Người kia ngươi cũng đã ăn rồi"
"Cái gì" Giọng nói khàn khàn cáu kỉnh nói.
Không đợi Vương tướng quân nói thêm gì nó đã đáp trả: "Đúng vậy, ta vừa ăn một tên thuộc hạ, chuyện nhỏ như thế này chẳng lẽ ngươi muốn xen vào ư."
Vương tướng quân ngập ngừng, vẫn kiên trì hỏi: "Ta nói không phải thủ hạ của ngươi, mà là Nhân tộc bị lôi xuống đây kia."
Giọng nói khàn khàn đáp: "Hắn vừa từ nơi này đi lên rồi, chẳng lẽ ngươi không giết hắn"
Sắc mặt Vương tướng quân nhanh chóng thay đổi.
Thân thể hắn ta đột nhiên biến mất.
Nhưng lại nhanh chóng xuất hiện, trên tay hắn lta à con sâu nhỏ dính nhớp trên tường kia
Con sâu này thực sự đã chết, lúc bị hắn nắm trong tay bỗng chốc hóa thành một đống chất nhầy ghê tởm.
Vương tướng quân sửng sốt.
"Không phải vật này."
Hắn trầm ngâm nói: "Vừa rồi đi xuống quá nhanh cho nên không xem xét kỹ từng tầng nhưng ta không thể bỏ qua một con người được."
Khi nói chuyện, trên người hắn ta bùng lên một ánh hào quang mờ nhạt.
"Có thể lừa ta sao, thật thú vị."
Hắn ta lại một lần nữa biến mất khỏi một tầng.
Bên kia.
Bên ngoài lò sát sinh.
Giữa một rừng cây cối rậm rạp.
Cố Thanh Sơn đang náu mình ở đây.
Đúng vậy, thời điểm thần linh kia từng tầng tiến vào địa lao, hắn thật ra đã hóa thành một con kiến ẩn núp ở trong một khe hở trên hàng rào ở tầng thứ năm.
Lúc thần linh kia truyền tống xuống tầng thứ năm, Cố Thanh Sơn cũng lập tức rời khỏi nơi này.
Hắn đi ra từ địa lao, chỉ thấy cả lò sát sinh đã rơi vào hỗn loạn.
Lý quản sự và mấy tên thuộc hạ đắc lực đều đã chết.
Nhóm tu sĩ chấp pháp đều từ mọi nơi tập trung lại ở phòng quản sự.
Cố Thanh Sơn lặng lẽ xuyên qua đám người chạy qua chạy lại, chọn một nơi vắng vẻ rồi lẳng lặng trốn ra ngoài.
Hắn cũng không đi xa.
Nếu cách qua xa thì con sên kia sẽ không dùng được.
Trong đầu hắn đang nhớ lại lời dặn dò của lão già thuộc Hiệp hội Thủ hộ giả Tháp Cao trước đây.
"Đây là thứ tốt, so với trùng nghe trộm bình thường mạnh hơn nhiều."
"Trùng nghe trộm bình thường rất dễ bị phát hiện, người bị nó nghe trộm sẽ tức giận mà giết chết nó."
"Mà con sên này nhìn tưởng là sống nhưng thực ra nó chỉ là một cơ quan nhỏ mô phỏng thôi."
"Khi nào có người giết chết nó, chức năng nghe trộm mới được kích hoạt."
Con sên này là lão già trong Hiệp hội Thủ hộ giả Tháp Cao tặng hắn trước lúc đến Abruzzo.
Bây giờ cuối cùng cũng được dùng đến.
Hắn im lặng nghe ngóng cuộc nói chuyện từ con sên kia truyền ra.
Cho đến khi hai kẻ vô cùng mạnh mẽ kia nói về chuyện sống chết của mình, hắn mới lấy ra một cái trận bàn.
Kích hoạt trận bàn kia.
Cố Thanh Sơn lập tức biến mất khỏi nơi này.
Mấy vạn dặm núi non trùng điệp ngoài kia.
Hình ảnh Cố Thanh Sơn xuất hiện tại một mảnh đất trống trên sướn núi.
Đây là nơi mà hắn độ kiếp.
Bắt đầu từ thế giới Lưu Sa, hắn đã có thể dùng pháp trận truyền tống được bố trí bằng ý thức để chạy trốn.
Hiện tại, pháp trận lại một lần nữa mang hắn rời khỏi nguy hiểm cận kề.
Cố Thanh Sơn đứng ở tại nơi này mà thở phào một hơi.
Dò xét tin tức từ thân linh và quái vật Hoang Cổ vốn là chuyện hết sức nguy hiểm.
May mà hắn đã nhiều lần trải qua gian nguy, rốt cục cũng có thể thành công xóa tan lớp sương mù bao phủ vận mệnh Nhân tộc bấy lâu nay, biết được chấn tướng thật sự của thời đại viễn cổ.
Cố Thanh Sơn lấy phù truyền tin ra đặt trong lòng bàn tay.
Thuật lại tất cả mọi chuyện vào phù truyền tin, sau đó thôi thúc linh lực thả phù truyền tin bay vút lên không trung.
Chuyện đã vô cùng khẩn cấp, nhất định phải lập tức báo cho sư tôn biết!
Phù truyền tin hòa thành ánh lửa bay vụt đi
Chẳng bao lâu sau.
Khoảng không phía xa xa xuất hiện một điểm đen
Điểm đen vừa biến mất, Tạ Cô Hồng ngay lập tức xuất hiện đứng trước mặt Cố Thanh Sơn.
Sau lưng ông treo bảy thanh trường kiếm, thân mang một bô chiến giáp, trên mặt dính đầy những vết máu.
Nhìn dáng vẻ của ông có lẽ vừa rời khỏi từ chiến trường mà đến đây.
Tạ Cô Hồng quan sát Cố Thanh Sơn, trong ánh mắt tràn ngập xúc động.
"Sư tôn, những chuyện con đã kể bên trong phù truyền tin đều là sự thật." Cố Thanh Sơn nói.
"Ta biết." Tạ Cô Hồng đáp lời.
Cố Thanh Sơn nhìn bộ dạng bình tĩnh của đối phương ngạc nhiên hỏi: "Thật ra người đã biết hết tất cả rồi sao?"
Tạ Cô Hồng gật đầu, ông xoay người tiến về phía vách núi trước mặt
Nhìn núi non bát ngát trong tầm mắt, ông thở dài nói: "Nhân tộc vì sự sinh tồn của chính bản thân mình, vì phụng dưỡng thần linh mà luôn luôn chiến đấu với những quái vật Hoang Cổ ở tiền tuyến. Tình trạng giằng co này kéo dài quá lâu, chiến tranh thì không hề có dấu hiệu kết thúc, dần dần khiến cho chúng ta nảy sinh nghi ngờ."
"Không thể ngờ rằng, tin tức mà chúng ta bỏ ra bao nhiêu công sức mới thu về được con lại có thể dễ dàng nắm trong lòng bàn tay như thế, đã vậy tin tức nắm được lại rõ ràng và chi tiết hơn rất nhiều."
Tạ Cô Hồng xoay người nhìn Cố Thanh Sơn, trong ánh mắt là nỗi xúc động và tán thưởng.
"Thanh Sơn, nơi này đã không thể tồn tại tiếp nữa rồi, những lời ta nói sau đây con nhất định phải ghi nhớ kỹ."
"Sư tôn?" Cố Thanh Sơn khó hiểu.
Tạ Cô Hồng có vẻ như đang tự thuật: "Chúng ta vốn đã mơ hồ phát hiện ra sự thật, nhưng lại không thể khẳng định chắc chắn, cho nên trước khi thời thượng cổ bị hủy diệt, chúng ta đã ra tay chuẩn bị trước."
Cố Thanh Sơn nghe đến đây thì nhíu chặt đôi lông mày.
—— Tạ Cô Hồng nói về trước khi thời thượng cổ bị hủy diệt.
Nói như vậy, chẳng lẽ ông có thể thoát khỏi Bóng Chồng thời đại bị ngắt quãng này nhìn thấy được kết cục chân chính của lịch sử ư?
Cố Thanh Sơn đang muốn nói gì đó, Tạ Cô Hồng đã phất tay ngắn hắn lại.
"Thời gian không còn nhiều, chúng phải nhanh lên mới được."
Đúng lúc này, giữa bầu trời cách dãy núi một quãng xa đột nhiên âm vang một tiếng động truyền đi khắp toàn bộ thế giới.
"Tu sĩ Nhân tộc Trương Tiểu Vân, đã phản bội thần linh, đầu quân cho thế giới Hoang Cổ, một tên môn đồ đồ tội ác tày trời.lệnh cho tất cả các tu sĩ cấp cao nhanh chóng truy sát kẻ này, nghe được lệnh hãy lập tức đến đây!"
"Bản thần sẽ tự mình giám sát việc này!"
Tạ Cô Hồng rũ mắt mà lắc đầu.
Ông tiếp tục nói: "Nghe lời ta, Thanh Sơn, bây giờ tình thế đã vô cùng nguy hiểm, không chỉ có thần linh bắt đầu tìm con mà ngay cả Hoang Vân Thiên Cung cũng đã bị một vật gì đó đến từ một thời không khác xâm chiếm, cho nên con không thể đi đến nơi nào khác được nữa."
Cố Thanh Sơn vừa muốn mở miệng, Tạ Cô Hồng đã ngăn hắn lại.
Từ bầu trời phía xa kia lại vang lên giọng nói của thân linh nọ: "Tất cả các tu sĩ cấp cao ngay lập tức đến đây!"
Chỉ thấy từng vệt sáng bay vút về hướng thần linh kia đang đứng.
Tạ Cô Hồng không để tâm đến lời triệu hồi từ thần linh, trái lại ông phất tay vẽ ra một pháp trận cách âm.
Tốc độ nói chuyện của ông ngày càng nhanh.
"Vài năm cuối cùng thời Thượng Cổ, Tiên vương duy nhất của Nhân tộc khi đó đã sắp đặt một kế hoạch, nhờ có sự đồng tâm hiệp lực giúp đỡ của nhóm tu sĩ chúng ta, rốt cục trong khoảnh khắc trước khi Thiên Giới Nguyên Thủy diệt vong đã thành công khởi động được Bóng Chồng thời đại."
"Loại ảo ảnh Bóng Chồng này theo thời gian sẽ phân tách thành vô số mảnh, chuyên dùng để đánh lừa thần linh và quái vật Hoang Cổ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.