Chương trước
Chương sau
Một luồng kiếm khí tạo thành sóng khí, chợt tản mát ra từ trên người hắn, hóa thành sóng kiếm khí mãnh liệt, thổi về phía Thẩm Ương.
"Giúp ta!"
Thẩm Ương quát to.
Hoàng Chiến lập tức nắm dao găm bằng hai tay, nhảy lên trên.
Ầm!
Một mảng đất lớn ầm ầm nâng lên ở chỗ Thẩm Ương đang đứng, giúp hắn tránh được một đợt công kích bằng kiếm khí này.
Thẩm Ương thừa cơ nhảy lên thật cao, cắn răng một cái, phát động một kích mạnh nhất của mình.
Trên người hắn bỗng nhiên lộ ra một cái bóng rồng đen mờ mờ.
Võ đạo thần quyền, long ảnh ly không!
Thẩm Ương toàn lực đập về phía không trung.
Chỉ một thoáng, miệng rồng đen há lớn, đánh tới Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn không gảy thẻ ngọc nữa.
Hắn mở một con mắt, nhẹ nhàng lướt qua rồng đen.
Trăm ngàn luồng kiếm ảnh chợt xuất hiện trong con mắt hắn, lại chợt biến mất.
Đây là một cảnh tượng vô cùng kỳ dị.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai giấu kiếm quyết trong con ngươi.
Lại nói lúc từ hắn đạt được Hóa Thần cảnh là đã thăng tiến đến Kiếm Tiên.
Hai năm trước nghe một lời nói của sư tôn, hắn không đi ra ngoài tìm kiếm thêm phi kiếm nữa.
Hắn vừa suy nghĩ phát huy lực lượng lớn nhất của Kiếm Tiên như thế nào, vừa chuẩn bị thu liễm lực lượng sau khi đạt tới Kiếm Tiên đại thành.
Cuối cùng, hắn nghĩ tới sự kiện Hoàng Long, Kỳ Lân, Chu Tước trước đây.
Hắn bắt đầu thử thông qua tâm thần, ngưng tụ kiếm khí vào tròng mắt, dùng lực lượng này để triển khai hết sức mạnh của Kiếm Tiên.
Kể từ đó, đã phát huy lực lượng của Kiếm Tiên, đồng thời cũng thu liễm được lực lượng.
Dù sao nhiều kiếm ảnh hơn nữa thì về căn bản cũng là "Tới từ tròng mắt, hội tụ cũng ở tròng mắt".
Quả thật, công kích như vậy có một khuyết điểm to lớn so với điều khiển phi kiếm thông thường.
Đó chính là: Bản thân phi kiếm có uy lực không giống bình thường, mà công kích bằng tròng mắt thì không thể mượn uy lực của phi kiếm.
Vì lẽ đó, sau khi suy nghĩ, Cố Thanh Sơn lựa chọn điểm quan trọng nhất, công kích vào thần hồn.
Như vậy, nếu luyện đến cuối cùng, sẽ tạo thành một thần thông chuyên dùng kiếm để chém thần hồn người khác.
Cố Thanh Sơn gọi môn thần thông này là Tâm Kiếm.
Một cái ý tưởng diệu kỳ như vậy, ngay cả Tạ Cô Hồng, sau khi nghe thấy cũng khen ngợi không ngớt, một mực khen hắn thông minh, đã tìm được con đường thoát tục.
Vù... ù...!
Kiếm phong mãnh liệt thổi tan con rồng đen, Thẩm Ương liền lướt lùi lại, sau khi bay qua mấy chục trượng thì rốt cục cũng bình yên đáp xuống mặt đất.
Cố Thanh Sơn vỗ vỗ bàn tay, ngồi dậy khỏi cành cây, nói: "Không tệ, Không tệ, các đệ không chỉ học được phối hợp, hơn nữa phản xạ thi pháp và chiến đấu cũng được tăng lên rồi."
Hoàng Chiến thất vọng nói: "Thế nhưng chỉ có thể gắng gượng khiến huynh mở một con mắt."
Thẩm Ương sớm bị đả kích đến chết lặng, tỉnh táo suy tư một lát mới nói." Có phải năng lực ngăn cản kiếm ý từ con mắt của bọn đệ mạnh hơn những đệ tử khiêu chiến huynh hôm trước hay không?"
"Ừ, có thể nói như vậy." Cố Thanh Sơn nói: "Dù sao lúc đầu ta dùng một phần lực, mà đối đầu các đệ, tuy là ta mở một mắt, nhưng cũng dùng hai phần lực rồi."
Thẩm Ương hỏi tới: "Nếu như bọn họ chung sức phối hợp thì sao? Giống như đệ và Hoàng Chiến, huynh phải dùng mấy phần lực để đối phó bọn họ?"
"Ba phần. Về sau chúng ta không được thảo luận vấn đề này nữa! Vì đệ tử chủ phong vĩnh viễn không cần hơn thua với các tu sĩ cùng thế hệ. Ánh mắt của các đệ cần nhìn xa hơn." Cố Thanh Sơn nói.
Thẩm Ương dạ một tiếng, lại thở dài: "Thảo nào nhiều Phong chủ ở đó như vậy mà cũng không nói được lời nào."
Hoàng Chiến nói: "Đại sư huynh, làm sao huynh lĩnh ngộ ra được thần thông kinh khủng như thế?"
Nghe được vấn đề này, Cố Thanh Sơn than thở.
Dường như hắn nhớ tới chuyện cũ nào đó, lắc đầu nói: "Chờ khi đệ cũng bị người khác dùng mắt nhìn chết vài lần thì sẽ lĩnh ngộ được."
Hoàng Chiến nhịn không được cười rộ lên: "Ha ha ha, nhìn chết vài lần? Đại sư huynh nói thật buồn cười..."
Cố Thanh Sơn vỗ vỗ tay, hơi lưu luyến nhảy xuống.
Từ khi hai sư đệ đến, thì hắn có một sự tình phải làm.
Chính là vừa nãy.
Hắn nằm ở trên nhánh cây, luận bàn kỹ nghệ cùng hai sư đệ.
Đây đúng là thời khắc khiến cho người ta buông lỏng.
Có điều luận bàn hôm nay đã kết thúc.
Tiếp đó, hắn phải làm một chuyện khác.
Hai sư đệ đều vẫn đang tuổi lớn, trừ khắc khổ tu hành, dinh dưỡng cũng phải tương xứng.
Cố Thanh Sơn nói: "Nguyên liệu nấu ăn dự trữ đã dùng hết rồi, ta đi Thương Hạc phong chọn chút nguyên liệu nấu ăn, buổi tối làm linh thực cho các đệ."
"Ồ..."
Mắt Hoàng Chiến và Thẩm Ương lập tức phát sáng.
Tay nghề của đại sư huynh là số một, linh thực làm ra ăn ngon đến mức khiến người ta không muốn buông đũa.
"Đại sư huynh, buổi tối đệ muốn ăn lẩu thịt viên!" Hoàng Chiến chân thành nói.
"Đệ muốn ăn tương ớt trộn, tốt nhất là thêm vài quả trứng!" Thẩm Ương nói.
Cố Thanh Sơn cũng không quay đầu lại, nói: "Các đệ cố gắng tu hành, ta quay về mà nhìn thấy người nào lười biếng thì buổi tối không có cơm ăn."
Hắn xông lên mây xanh, bay về phía Thương Hạc phong.
...
Thương Hạc phong.
"Chào đại sư huynh!"
"Ừ, chào đệ!"
"Chào đại sư huynh!"
"Ừ, chào muội!"
"Chào đại sư huynh!"
"Ừ..."
Bất kể Cố Thanh Sơn đi tới chỗ nào, đệ tử gặp trên đường đi đều ôm quyền hành lễ đối với hắn.
Có tu sĩ cấp cao của các phong nhắc nhở và giải thích, gần đây mọi người đã dần dần hiểu được, thực lực của vị đại sư huynh này rốt cuộc kinh khủng như thế nào.
Mọi người đều tôn kính kẻ mạnh, điểm này thì ở thời đại nào cũng vậy.
Vì lẽ đó, thái độ đối xử với Cố Thanh Sơn cũng lập tức khác biệt.
Khi biết được hắn tới lấy nguyên liệu nấu ăn và chi tiêu khác, rất nhiều đệ tử lập tức rào trước đón sau, đi đặt mua giúp hắn các loại nguyên liệu nấu ăn.
Cố Thanh Sơn lại nhàn rỗi.
Hắn chỉ cần đi tản bộ một chút ở trong núi, xem phong cảnh một chút, chờ đồ vật trên tờ đơn của hắn được người ta chuẩn bị kỹ càng là xong.
Lúc này một thiếu nữ đi tới.
"Cố... sư huynh!" Cô bé ngượng ngùng nói.
"Chào muội, có chuyện gì vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Cô gái cũng không nói gì, đưa cho hắn một tấm Truyền Tấn phù rồi xoay người chạy đi.
Cố Thanh Sơn cầm tấm Truyền Tấn phù kia, hơi im lặng một chút.
Lại qua mấy hơi thở nữa.
Một nữ đệ tử khác từ trên trời bay xuống, nhét vào trong tay Cố Thanh Sơn một cái thẻ ngọc.
Vù... ù...!
Nữ đệ tử lại phóng lên trời bay mất.
Cố Thanh Sơn nhìn thẻ ngọc trong tay rồi lại nhìn dáng người thướt tha đang bay trên trời, hơi im lặng một chút.
Quả thật, mình không muốn tìm song tu đạo lữ gì gì đó ở đây.
Nhưng xét từ góc độ nhân tễ học, phương thức xã giao của các tu sĩ thời đại Thượng Cổ quá kỳ quái!
Nữ đệ tử thứ nhất tốt xấu gì cũng còn gọi mình một tiếng rồi mới chạy trốn, nữ đệ tử thứ hai còn không nói được một lời, vứt một cái thẻ ngọc tới rồi bay luôn. Cái này là có ý gì?
Xem ra, vẫn là nữ đệ tử thứ nhất lễ phép.
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn tấm Truyền Tấn phù kia một chút.
Hắn hơi suy nghĩ, rất nhanh đã hiểu ra.
Có Truyền Tấn phù, đương nhiên rất nhiều lời không cần nói trước mặt, hai bên đều có không gian trò chuyện, tránh khỏi rất nhiều xấu hổ lúc vừa mới bắt đầu quen biết.
Ừ... Quan tâm người khác, tâm tư thì rất nhạy bén.
Cố Thanh Sơn khen một tiếng, không khỏi nhìn lại thẻ ngọc trong tay.
Cũng không nói một câu nào...
Trong này là cái gì?
Hắn thả thần niệm ra quét qua.
Trong thẻ ngọc, lại là một đoạn hình ảnh lưu niệm.
Ừm...
...
...
...
Cái này hay nha...
Cố Thanh Sơn đang tập trung tư tưởng suy nghĩ quan sát đồ vật trong thẻ ngọc, ai ngờ đã có một đôi tay ngọc vươn tới, rút lấy vật trong tay hắn.
Cái thẻ ngọc kia lập tức bị rút đi.
Lúc này Cố Thanh Sơn mới phát hiện có người đã đến trước mặt.
Một thiếu nữ xinh đẹp.
Diệu Âm phong chủ, Lạc Băng Ly.
Cũng chỉ có đại tu sĩ có trình độ như Lạc Băng Ly, mới có thể khiến Cố Thanh Sơn bị rút mất thẻ ngọc trong tay mà không cảm giác thấy chút nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.