Chương trước
Chương sau
Một vùng tăm tối.
Cố Thanh Sơn mở mắt ra, nhìn hết xung quanh.
- - tạm được, hình nhân bóng tối không có ở đây.
Điều này ít nhất chứng minh rằng mình chưa chết.
Không có gió.
Không khí yên lặng và lại có mùi hương thơm ngát, dường như trước đó đã từng đốt một thứ hương an thần nào đó.
Lòng đất phảng phất có linh khí tỏa ra, yên lặng phát tán ra khắp vùng không gian.
Đây là Tụ Linh trận.
Trân này làm cho tâm thần đã lâu không cảm thấy sảng khoái như vậy.
Khung cảnh này làm người ta cảm thấy vô cùng giống với động phủ của tu sĩ.
Cố Thanh Sơn duỗi tay ra, tùy tiện bấm quyết.
Linh quang từ ngón tay hắn phát ra ngoài, chiếu sáng bốn phía.
Bồ đoàn được dệt từ sợi tơ của Linh tàm được đặt giữa căn phòng, bên cạnh bày một cái đĩa bát quái cùng với mấy cái ngọc giản màu trắng.
Một cái linh tuyền ở chếch động phủ không xa, đang yên lặng lững lờ trôi.
Chiếc giường ngọc nằm ở phía đối diện với linh tuyền.
Cố Thanh Sơn thu tầm mắt lại, một lần nữa khẳng định phán đoán của mình.
Nơi này đúng là một động phủ của tu sĩ.
Đột nhiên hắn phát hiện có điều gì đó không đúng.
Tu vi của mình, hình như đang cao tới mức khó mà tin được.
Lập tức hắn lại làm thủ quyết.
Linh quang tụ lại, tạo thành một cái gương.
Cố Thanh Sơn nhìn bản thân mình trong gương, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
- - Đây không phải là khuôn mặt của mình.
Đột nhiên trong đầu truyền tới một trận đau nhói, Cố Thanh Sơn đau tới mức gần như đã ngã lăn xuống đất.
Cơn đau đến nhanh, mà đi cũng nhanh.
Chỉ trong vài hơi thở, tất cả những đau đớn đã biến mất, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Cố Thanh Sơn phát hiện trong đầu mình có thêm một đoạn tin tức.
Thẩm Ương.
Tu sĩ võ đạo.
Là đệ tử của chưởng môn Hoang Vân Thiên Cung, đứng hàng thứ ba.
Từ ngày nhập môn đã bày ra thiên tư võ đạo tuyệt thế, làm tất cả mọi người phải kinh diễm.
Hắn ngày đêm không ngừng suy nghĩ, rèn luyện võ kỹ. Lúc ăn cơm nghĩ, lúc ngủ cũng nghĩ. Khi tu luyện võ đạo ở trên sân cũng ngơ ngẩn mất mấy ngày, mãi tới khi thể lực không chịu đựng nổi nữa mới nghỉ ngơi.
Si mê võ đạo như vậy nên bị người ta đặt cho cái biệt danh là “Mê võ”.
Cuối cùng, Thẩm Ương trải qua tầng tầng lớp lớp các thử thách và trở thành hạt giống võ đạo xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ tuổi của tông môn.
Gã bái lạy cung chủ Hoang Vân Thiên Cung và trở thành đệ tử cuối cùng.
Từ đây, cái tên “Mê võ” nổi tiếng khắp bốn phương.
Trong đầu Cố Thanh Sơn hiện lên từng đoạn tin tức liên quan tới Thẩm Ương.
Nhưng những tin tức này chỉ là những chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời của Thẩm Ương và những người gã tiếp xúc nhiều nhất.
Với một số việc vụn vặt trong ngày cũng đang hiện ra trong đầu Cố Thanh Sơn.
- - ngay cả các loại cảm nhận cá nhân trong tu vi võ đạo cũng hiện ra toàn bộ.
Nắm bắt được đoạn ký ức này của Thẩm Ương, Cố Thanh Sơn thậm chí đã có kinh nghiệm cao cùng với kỹ xảo võ đạo tương đương với Thẩm Ương.
Nếu vào lúc này hắn có thể trở về thì sợ rằng những ký ức này chính là những của cải đáng quý nhất của hắn.
- - Nhưng hiện tại điều quan trọng nhất chính là bản thân hắn nên làm gì để thông qua thử thách.
Nếu không thông qua được thử thách thì sẽ không thể tiến vào thiên cung được.
Cố Thanh Sơn đang suy ngẫm tình huống của bản thân thì đột nhiên trong hư không xuất hiện một luồng linh quang rất nhu hòa.
Cố Thanh Sơn nhìn linh quang, trong ký ức đột nhiên có tin tức nào đó xuất hiện.
Hắn nhất thời hiểu ra.
Đây là có người tới thăm.
Cố Thanh Sơn âm thầm hít vào một hơi, để biểu cảm trên mặt mình bình thản lại.
Bắt đầu từ bây giờ, mình phải đóng vai Thẩm Ương.
Nhất định không được lộ ra kẽ hở nào.
Một hơi thở.
Hai hơi thở.
Cố Thanh Sơn lấy lại bình tĩnh, đưa tay lên, bấm pháp quyết dựa theo ký ức của Thẩm Ương.
Đạo linh quang kia biến thành cánh cổng, mở ra trước mặt Cố Thanh Sơn.
Một người đàn ông đeo kiếm đi vào từ cánh cổng.
Người đàn ông nói: “Sư đệ, sư tôn đang triệu tập khẩn cấp chúng ta.”
Cố Thanh Sơn dựa theo ký ức của Cố Thanh Sơn, lộ ra vẻ nghi hoặc: “Đại sư huynh, không phải sư tôn đi tham gia buổi tiệc giành cho thần linh năm nay sao?”
Đúng vậy, người đàn ông ở trước mặt này chính là đại đệ tử của chưởng môn, kiếm tu Triệu Khoan.
Cố Thanh Sơn nhìn gã ta, bản thân có chút nuối tiếc sao mình lại không có trí nhớ của gã.
Tài nghệ của kiếm tu thời đại viễn cổ, chỉ cần nghĩ tới thôi đã khiến lòng người trào dâng rồi.
Triệu Khoan nói: “Không rõ lắm, hình như đã xảy ra chuyện gì đó, sư tôn bảo chúng ta mau đi.”
“Được.” Cố Thanh Sơn lập tức nói.
Hắn đi theo Triệt Khoan ra khỏi động phủ, cùng bay về phía đỉnh cao nhất của Hoang Vân Thiên Cung.
Bên trong thiết bị phi hành, Cố Thanh Sơn không nhịn được nhìn xuống phía dưới từ trên bầu trời.
Chỉ thấy cả dãy núi được bao phủ linh quang dày đặc, các tu sĩ theo gió mà đi, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn và rất bình yên.
Đúng vậy, đây là một năm trong những năm cuối.
Tất cả mọi người có thể dừng việc tu hành lại, tu tập với nhau cùng nhau qua năm mới.
Đám thần linh cũng sẽ tổ chức một buổi tiệc long trọng vào thời gian này, gọi những người tu hành xuất chúng nhất đi tới dự tiệc.
Cố Thanh Sơn lại nhìn về phía xa.
Dưới mặt đất, đèn đuốc sáng rực rỡ, người người chen chúc.
Ngay ở bên ngoài sơn môn, Cố Thanh Sơn đã thấy mấy khu phố chợ rất sầm uất.
Trên bầu trời đen kịt thi thoảng lại có từng vệt ánh sáng xẹt qua.
Đó là phi thuyền.
Ngoài ra còn có rất nhiều thuyền lâu to lớn tỏa ra ánh đèn lấp lánh.
Có rất nhiều tu sĩ đang tụ tập trên đó, thưởng thức rượu linh, ăn đồ ăn ngon giành cho tiên, nhảy múa, cùng ngồi nói chuyện, đấu pháp thuật.
Khắp nơi có thể thấy nam nữ sóng vai nhau mà đi, thi thoảng lại có một đám người phi lên mây, truy đuổi, nô đùa với nhau.
Cảnh tưởng của một phái mới náo nhiệt làm sao!
Cố Thanh Sơn cảm thán một câu rồi thu hồi tầm mắt lại.
Đã tới cung điện trên đỉnh núi rồi.
Nơi này là vị trí của cung chủ thiên cung.
Ở cửa có một tu sĩ khác đang cầm đao ngắn chờ bọn hắn.
Đây là nhị sư huynh của Thẩm Ương, là pháp thuật sư, Hoàng Chiến.
Đao ngắn trên tay gã ta không phải để xông vào trận chém giết, mà là để triển khai loại pháp thuật giết bằng đao.
“Đại sư huynh, tam sư đệ, hai người tới rồi.” Hoàng Chiến nói.
“Vâng.” Cố Thanh Sơn nói.
“Chúng ta đi vào thôi, sư phụ đang chờ chúng ta.” Triệu Khoan nói.
Ba người đẩy cửa đi vào.
Chỉ thấy ở trong cung điện có một tu sĩ tóc bạc mặc trường bào màu đen nhánh đang đứng chắp tay quay lưng về phía ba người.
Một thanh trường kiếm cổ không hề có chút trang trí nào đang trôi nổi trước mặt ông ta.
Cố Thanh Sơn nhìn thanh trường kiếm kia, trái tim như muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Địa kiếm!
Đây chính là địa kiếm!
“Sư tôn!” Hai vị đệ tử kia cùng lúc hành lễ, nói.
Cố Thanh Sơn vội vàng hành lễ theo.
Cung chủ Hoang Vân cung thở dài một tiếng, hình như có chút đau buồn, nhưng vẫn chưa mở miệng nói chuyện.
Ba đệ tử liếc mắt nhìn nhau.
Trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ không hiểu.
Sư tôn vẫn luôn là một người có tài mưu lược kiệt xuất, luôn bừng bừng khí thế, tại sao hôm nay lại có bộ dạng như thế này?
Một khoảng thời gian trầm mặc.
Bầu không khí trong đại điện càng lúc càng kỳ quái.
Cuối cùng, đại sư huynh Hồng Khoan không nhịn được, hỏi: “Sư tôn, không phải ngài đi dự tiệc sao? Hà cớ gì đã trở lại nhanh như vậy? Sao người lại thở dài?”
Cung chủ Hoang vân chỉ vào thanh kiếm, nói: “Nó bị thương rồi.”
Triệu Khoan giật mình, nói: “Thanh kiếm này sư tôn đã tiêu tốn vô số tài nguyên, mời chín vị tôn giả luyện khí trên thiên giới, rèn đúc chín chín tám mốt ngày mới hoàn thành thanh thần binh này, ai có thể làm nó bị thương chứ?”
Cung chủ Hoang Vân phun ra hai chữ: “Lượng thần.”
Lượng thần, là một vị thần linh, được xưng là người nắm giữ tình trạng và tương lai của vạn vật chúng sinh.
Hoàng Chiến ngạc nhiên nói: “Thần linh vẫn luôn hậu đãi sinh linh vạn vật, tại sao lại phải làm thương tổn kiếm của sư tôn chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.