Chương trước
Chương sau
Thiếu nữ áo trắng kia mừng rỡ nói.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía cô.
Chỉ thấy trên mặt cô lộ ra vẻ gần gũi chưa từng có trước đây, cười dịu dàng nói: “Từ hôm nay trở đi, anh chính là người bạn duy nhất của tôi.”
Cô giơ hai tay lên, reo hò nhảy nhót nói: “Thật tốt quá, cuối cùng tôi cũng có bạn rồi.”
“Khoan đã, tôi vẫn chưa hiểu rõ đã có chuyện gì xảy ra.” Cố Thanh Sơn nói.
Thiếu nữ nói: “Không phải là anh muốn cứu hơn ba trăm người kia hay sao?”
Cố Thanh Sơn nói: “Hả, đúng vậy.”
Thiếu nữ lại hỏi: “Không phải anh không thể thành thần hay sao?”
Cố Thanh Sơn đáp: “Đúng thế.”
Thiếu nữ vỗ tay nói: “Cho nên tôi đã chuyển hóa anh thành sự tồn tại giống như tôi.”
“... Ý cô là thẻ bài sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Hắn có cảm giác mình đang nằm mơ.
“Nói cách khác, hiện tại tôi cũng là một thẻ bài sao? Tôi thuộc về bộ bài của cô há?” Hắn không nhịn được, hỏi.
“Không, anh giống tôi, là sứ giả Đoạn Tội.”
Cố Thanh Sơn nói: “Tôi chưa từng nghe nói đến từ này, đó là cái gì vậy?”
Thiếu nữ đang định nói, đột nhiên toàn bộ sa mạc bắt đầu rung động.
Đây là một trận địa chấn vô cùng dữ dội, Cố Thanh Sơn và thiếu nữ đều lơ lửng ở trên không trung, chờ đợi chừng mấy chục hơi thở, sự chấn động mới dừng lại.
Hai người hạ xuống.
“Quái lạ, trong kiến thức mà tôi đã dudojc tiếp nhận, thế giới này chưa từng bị động đất.” Cố Thanh Sơn nói.
Thiếu nữ cảm ứng cẩn thận xung quanh, vẻ mặt căng thẳng nói: “Hỏng rồi, xem ra tôi phải nhanh chóng nói cho anh biết mọi thứ, bằng không thì không kịp mất.”
“Cô cứ nói đi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Anh biết thế giới tiền sử chứ?”
“Biết, là thế giới tồn tại trước khi chúng thần xuất hiện.”
Thiếu nữ nói: “Thế giới này chính là thế giới tiền sử, bao hàm pháp tắc vĩnh hằng bất diệt. Mà pháp tắc vĩnh hằng thỉnh thoảng sẽ khiến cho thế giới tiền sử sinh ra một số sự sống còn mạnh hơn cả thần linh, những sự sống đó không có thần chí, ngoại trừ ăn thịt thần linh no bụng, còn lấy việc phá hủy và tiêu diệt làm thú vui.”
“Nghe có vẻ rất kinh khủng nhỉ.”
“Đúng vậy, mỗi khi loại quái vật vĩnh hằng bất diệt này xuất hiện, đối với chúng thần, đó là một tai họa.”
“May mà ưu thế của chúng thần nằm ở sự sáng tạo, bọn họ đã chế tạo ra vũ khí và lực lượng mạnh hơn họ rất nhiều.
“Sứ giả Đoạn Tội chính là một trong số đó ư?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Chính xác, anh rất thông minh.” Thiếu nữ khen ngợi một câu, tiếp tục nói: “Mọi thứ có thể đe dọa đến các thần linh đều bị họ coi là tội ác.”
“Mà sứ giả Đoạn Tội thì được bảy vị Ma thần sáng tạo ra, trao cho sức mạnh vượt xa bọn họ, nhiệm vụ là bảo vệ cho bảy vị Ma thần, loại bỏ tất cả tội ác cho bảy vị Ma thần.
Cố Thanh Sơn hỏi: “Có tổng cộng bao nhiêu sứ giả Đoạn Tội vậy?”
Thiếu nữ lắc đầu nói: “Còn bao nhiêu người chứ? Có thể tạo ra một người là tôi, bảy vị Ma thần đã tiêu hao hết toàn bộ sức mạnh rồi.”
“Để chống lại những tội ác không thể sánh bằng, bảy vị Ma thần đã tạo ra rất nhiều thứ cường đại, cũng trao chúng cho tôi, tạo thành một bộ bài Đoạn Tội.”
“Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ Ma thần, bôn ba trong thế giới vô tận, hoặc chém giết hoặc phong ấn những con quái vật kia, cuối cùng là mang đến sự an toàn cho bảy vị thần linh.”
“Một lần cuối cùng, bảy vị Ma thần phát hiện thế giới tiền sử trước mắt của chúng tôi sắp sinh ra một thứ tội ác vô cùng cường đại, khi đó bọn họ đã chỉ thị cho tôi ra tay.”
“Và tôi với tư cách là sứ giả Đoạn Tội, đương nhiên không chút do dự mà tới đó.”
“Nhưng tình hình lần này vô cùng nan giải, tôi đành phải sử dụng toàn bộ sức mạnh, để tội ác tạm thời rơi vào trong giấc ngủ.”
“Bây giờ nghĩ lại, các thần linh đã hiểu quá rõ tôi, do đó mới lựa chọn một con quái vật cường đại nhất, cùng con quái vật đó đối phó với tôi.”
“Chờ đã, cô nói bọn họ đối phó với cô ư?” Cố Thanh Sơn không nhịn được liền hỏi.
Thiếu nữ thở dài nói: “Đúng vậy, khi phong ấn quái vật, tôi đã tiêu hao hết toàn bộ sức mạnh, các thần linh thì nhao nhao sử dựng những cạm bẫy đã chuẩn bị xong từ lâu để đánh úp tôi, cùng phong ấn chặt tôi và quái vật.”
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lúc, hỏi: “Chẳng lẽ nói, bọn họ đã hại cô?”
Thiếu nữ nói: “Đúng vậy, khoảng thời gian cuối cùng ở chung với bảy vị Ma thần, tôi dần dần có suy nghĩ của bản thân, không còn là công cụ nữa. Tôi mãi mãi không thể nào quên được sự sợ hãi trên khuôn mặt của bọn họ trong lần đầu tiên tôi bày tỏ cảm xúc của mình.”
Cô lặng im một lúc, tiếp tục nói: “Sau khi ngủ say một thời gian dài trong phong ấn, tôi từ từ tỉnh lại.”
“Tôi nhận ra thế giới bên ngoài đã có biến động to lớn, bảy vị Ma thần thì chẳng rõ tung tích.”
“Hơn nữa trên thế giới căn bản không có sứ giả Đoạn Tội, nhưng lại có Thẻ bài sư.”
“Đây có lẽ là do các thần linh sợ hãi sẽ lại xuất hiện sứ giả Đoạn Tội, nhưng lại không nỡ bỏ sức mạnh mà mình đã dày công sáng tạo, cho nên mới đổi thành pháp tắc thẻ bài, sửa đổi nó thành sự tồn tại yếu hơn vô số lần là Thẻ bài sư.”
“Vậy thì tại sao tôi có thể trở thành sứ giả Đoạn Tội?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Bởi vì khi sáng tạo tôi, bốn vị Chính thần đã trao cho tôi một tờ chứng từ chuyển hóa, để tôi có thể chuyển hóa một người khác thành sứ giả Đoạn Tội. Tôi nghĩ cho dù là Chính thần hay Ma thần, thì chắc chắn bọn họ đều đã hối hận.”
“Trừ cái đó ra, vẫn còn một nguyên nhân nữa.” Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn, nói: “Anh và tôi giống nhau, đều là nhân vật giải phóng linh hồn. Bảy vị Ma thần không có cách nào giải phóng được linh hồn của chúng sinh, chuyện này nhất đinh phải là bốn vị Chính thần mới có thể làm được.”
“Do đó, sự hợp tác duy nhất giữa Chính thần và Ma thần cuối cùng đã thúc đẩy sự ra đời của một sứ giả Đoạn Tội.”
Cố Thanh Sơn im lặng.
Quả nhiên vẫn bị nhìn ra.
Trên thực tế, nếu như không phải tình cờ gặp thiếu nữ này, nhất định hắn sẽ khiến kẻ thù phải chết, tuyệt đối sẽ không để bí mật của mình bị bại lộ.
Hiện giờ đối phương ở ngay trước mặt nói ra chuyện này, còn tận tâm tận lực giúp mình chuyển hóa, việc này đã trở thành bí mật chung giữa hai người.
Ngay cả giải phóng linh hồn cũng chỉ là một điều kiện cơ bản, chúng thần đều sợ hãi sự tồn tại này, đủ để đoán được sứ giả Đoạn Tội cường đại như thế nào.
Đây không phải là cái mình luôn đeo đuổi hay sao?
“Sau đó thì thế nào?” Cố Thanh Sơn truy hỏi.
Thiếu nữ đáp: “Sau khi tôi tỉnh lại, liền phát hiện ra quái vật vĩnh hằng vẫn nằm trong phong ấn của tôi.”
“Còn tôi thì cũng bị mắc kẹt với cả bộ thẻ bài Đoạn Tội. Tôi chỉ là khôi phục ý thức mà thôi.”
Cố Thanh Sơn cau mày nói: “Thần linh không nên có những sai lầm như vậy, rốt cuộc thì tại sao lại xuất hiện cục diện như thế chứ?”
Thiếu nữ nói: “Sau một thời gian dài cảm ứng, tôi phát hiện ra là do có một Giáo hội đã tổ chức rất nhiều nhân lực và vật lực để tìm cách nghiên cứu phong ấn. Bọn họ muốn có được sức mạnh siêu cường đại từ bộ bài Đoạn Tội.”
“Tôi liền nhân lúc bọn họ chưa thành công, bắt đầu suy nghĩ cách để mình thoát thân.”
“Sau đó tôi nhận ra, chỉ khi tôi phân tán toàn bộ sức mạnh, phong ấn trí tuệ của mình, trở thành sự tồn tại suy yếu nhất, thì mới có thể thoát khỏi phong ấn sau cơn ngủ say.”
“Nhưng mà như vậy sẽ gây ra một vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Một khi tôi thoát khỏi bộ bài, tội ác mà đến thần linh kia cũng không có cách nào chống lại rất nhanh thôi cũng sẽ thức tỉnh.” Thiếu nữ nói.
Cố Thanh Sơn nhìn đối phương, dần dần hiểu được ý của cô.
“Cuối cùng cô vẫn ngủ say, hóa thành trạng thái suy yếu nhất, trốn ra khỏi phong ấn.” Hắn nói.
Thiếu nữ nhìn vào mắt của đối phương, nghiêm túc nói: “Thật ra thì đây cũng không phải là quyết định của tôi, mà là do Giáo hội kia kiên nhẫn muốn giành được bộ bài Đoạn Tội. Bọn họ đã mở được phong ấn vào một lúc nào đó, cho dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.