Chương trước
Chương sau
Bắt đầu từ lúc gặp nhau, mãi cho đến cuối cùng, Cố Thanh Sơn một kiếm giết hơn mười người của bang hội này.
Mọi người yên lặng xem xong cả quá trình.
“Khốn kiếp, tuy chúng ta đến thế giới Khôi Thủ không bao lâu nhưng không phải một thứ rác rưởi như thế có thể bắt nạt được!” Có người xúc động phẫn nộ nói.
“Đúng vậy.”
“Đúng là như thế.”
“Nếu để người ta biết chúng ta mới đến đây hai ngày đã chết mất mười mấy người, chẳng phải khiến thế lực này cười đến rụng răng?”
“Đúng!”
Mắt thấy mọi người đều đồng ý.
Lão Đại gật gật đầu.
Gã nói: “Mục tiêu của thằng nhóc kia là chợ đen, chúng ta lập tức tới đó giết chết nó!”
“Kiếm thuật của nó có chút quỷ dị, mọi người cẩn thận phòng bị.”
“Bây giờ, lập tức thu gom thi thể, sau đó chuẩn bị xuất phát!”
“Vâng!” Mọi người ầm ầm trả lời.
Bọn họ nhanh chóng thu dọn thi thể đồng bạn.
Bọ cạp đen nhỏ nhìn thấy những người này gom hết thi thể lại, lập tức khó chịu.
Đây đều là thức ăn của nó.
Bọ cạp đen nhỏ xông lên, kêu gào với đám người này.
Nó xuất hiện lập tức khiến những người đó chú ý.
Bên trong sa mạc có vài con vật sống trong cát là chuyện bình thường.
Cho nên ngay từ đầu tất cả mọi người đều không để ý tới.
Nhưng bây giờ, một cái đồ chơi nho nhỏ đó cũng dám ngăn mọi người thu gom thi thể.
Nhìn cái dạng này, nó coi đám thi thể này thành bữa tối đấy à?
Khốn kiếp…
Một người gần nó nhất bước tới, nhấc chân muốn giẫm chết vật nhỏ này.
Người này mới vừa nâng chân lên lập tức ngã xuống đất.
Đây là có chuyện gì?
Những người khác lập tức cảnh giác nhìn qua.
Bọn họ lập tức phát hiện, đồng bạn này đã muốn chết.
"Địch tập kích!"
Người phản ứng nhanh lập tức kêu lên.
Mấy chục người tất cả lấy ra binh khí, bày ra trận thế chiến đấu.
Bọn họ cẩn thận quan sát bốn phía.
Sau đó tất cả đều ngã xuống đất.
Người, đều đã chết hết.
Bên trong hư vô, một ánh xanh dào dạt dần dần hiện lên.
Ánh sáng xanh nhàn nhạt từ hơn mười thi thể tươi mới đó bay lên, dừng lại trên đại thụ.
Đại thụ càng có vẻ xanh tươi mơm mởn.
Mắt thấy những người này không thể mang thức ăn đi, ngược lại còn biến thành thức ăn tươi mới, bọ cạp đen nhỏ vui vẻ đến mức liên tục nhảy dựng lên.
Nó phát ra tiếng kêu hưng phấn với đại thụ.
Đại thụ ong ong nói: "Đúng vậy, bữa tối thật phong phú, đồ ăn cả ngày mai cũng đủ rồi, giờ ngươi hài lòng chứ, con ta."
Bọ cạp nhỏ gật gật đầu.
“Vậy thì tốt.” Đại thụ vui mừng nói.
Cùng với lời nó nói, tất cả thi thể đều chìm vào cát, biến mất không thấy.
Một mảng sa mạc lớn bắt đầu chấn động mãnh liệt.
Cát tản ra bốn phương tám hướng.
Một thành thị cỡ trung hiện lên trên nền đất đen, hiển lộ ra hình dáng của nó.
Phiến thổ địa màu đen này…
… Không, đây không phải thổ địa đây là một lớp vỏ chitin cực kỳ cứng rắn!
Hoa văn tà ác của thiên nhiên phủ đầy lớp vỏ gần như nhìn không thấy giới hạn này.
Thông qua hoa văn tự nhiên sinh ra này, khí tực hung lệ ngập trời bị che giấu sạch sẽ, một ta cũng không để lộ ra.
Qua một lát, thân hình của nó cuối cùng cũng hoàn toàn lộ ra từ dưới cát.
Đây là một con bọ cạp đen khổng lồ thân hình to chừng một thành phố.
Cả người nó đen ngòm, nhìn qua khủng bố không thể tin được.
Tuy nó lẳng lặng nằm đó không động đậy chút nào, nhưng tin rằng người nào nhìn thấy nó, tim cũng không tự chủ được mà ngừng một nhịp.
Đây là dấu hiệu sợ hãi của cá thể sinh mệnh đối với tử vong, đến từ chính thiên tính, không thể tránh né được.
Trên người bọ cạp khổng lồ, nơi duy nhất không có màu đen đó là một mũi nhọn xanh đậm.
… Là đại thụ xanh ngắt, tràn ngập sinh mệnh lực, có thể chống đỡ bão cát vô biên kia.
Cây cũng không phải cây, nó là cái đuôi trí mạng của bọ cạp.
Cả thế giới cát này, chỉ sợ không có lợi khí nào trí mạng hơn cái đuôi này!
“Về nhà thôi, chúng ta cũng chơi đủ rồi, đừng để mẹ đợi lâu.”
Bọ cạp khổng lồ ong ong nói.
Giọng nói này đúng là giọng nói lúc trước đại thụ phát ra.
Bọ cạp đen nhỏ kêu chít chít hai tiếng, dường như đang đưa ra yêu cầu nào đó.
“Được rồi, quỷ tham ăn này, cho con chút đồ ăn vặt trước.” Bọ cạp khổng lồ mang theo ý cười nói.
Trên lưng nó đột nhiên xuất hiện một thi thể.
Bọ cạp nhỏ nhìn kỹ.
Đây chính là kẻ lúc trước muốn đạp nó.
Bọ cạp nhỏ hài lòng bò lên mặt thi thể.
Nó bắt đầu ăn.
Bọ cạp lớn màu đen to cỡ một thành phố bắt đầu thong thả di chuyển trong sa mạc.
“Người rời đi kia, con còn muốn ăn hắn không?” Bọ cạp khổng lồ hỏi.
Bọ cạp nhỏ vội vàng ăn gì đó, còn nhanh chóng nâng đuôi lên lắc trái lắc phải, lại chỉ chỉ đồ ăn trước mặt mình.
“Ừ, vậy thì đúng rồi, mấy kẻ không biết lễ phép này có thể ăn tùy tiện, bởi vì bọn chúng ngoài việc làm đồ ăn ra cũng chẳng có tác dụng gì khác cả.” Bọ cạp khổng lồ hài lòng nói.
“Chít chít?” Bọ cạp nhỏ nghi hoặc ngẩng đầu, hỏi.
Bọ cạp đen khổng lồ chân thành dạy bảo huyết mạch của mình: “Lễ phép sở dĩ quan trọng như vậy là bởi vì ở trong hàng tỉ thế giới, nó đại biểu cho việc kính sợ đối với thứ không biết, cũng đại biểu cho phong độ cá nhất trong thời đại tận thế, cho nên con cũng phải trở thành một đứa bé biết lễ phép, như vậy mới có gia giáo.”
“Chít.”
Bọ cạp nhỏ cái hiểu cái không lên tiếng.
Chúng nó dần dần đi về phía xa.
Bên kia.
Cố Thanh Sơn đang bay giữa không trung đột nhiên luống cuống tay chân hạ xuống.
Hắn thậm chí không tiếc hao phí một khoản linh thạch, bố trí tầng tầng pháp trận phòng ngự, pháp trận cảnh giới, pháp trận ẩn nấp, pháp trận phản kích, pháp trận tụ linh.
Đây là một khoản chi tiêu không nhỏ.
Nhưng Cố Thanh Sơn phải tiêu phí số linh thạch này.
Bởi vì linh lực trên người hắn tiến vào trạng thái gia tăng không thể ức chế, phải dùng pháp trận để cảnh báo và bảo vệ bản thân.
Điều này cũng có nghĩa…
Mệnh kiếp lần thứ hai đã xong như vậy, không hề có dấu hiệu gì.
Giờ phút này, Cố Thanh Sơn đang ở cảnh giới hậu kỳ tiến giai thiên kiếp.
Cố Thanh Sơn ngồi trên bồ đoàn, toàn lực củng cố tu vi.
Vượt qua mệnh kiếp, cảnh giới tu vi sẽ tăng lên tương ứng, đây thật sự là một giai đoạn tu hành khá kỳ diệu trong cả đời của tu sĩ.
Linh lực tăng vọt như triều dâng, không ngừng xuất hiện trong tứ chi bách hài của cơ thể, Cố Thanh Sơn phải nghĩ cách làm cho linh lực tăng lên trên diện rộng này trở nên ổn định mà bình tĩnh, nếu không linh lực quá nhiều tất sẽ tổn thương kinh mạch.
Hắn toàn lực dẫn cơn sóng triều linh lực trong cơ thể mình từ chi dần dần quay về đan điền, cũng hình thành một vòng xoáy làm tốc độ linh lực dần giảm bớt.
Đây là một công việc tinh vi, có thể giảm bớt tổn thương do linh lực cuồng bạo trên diện rộng đối với thân thể.
Một ngày một đêm trôi qua.
Cố Thanh Sơn cuối cùng cũng mở mắt.
Hiện tại hắn là tu sĩ hậu kỳ Thiên Kiếp cảnh.
Lúc này, bởi vì hắn không chỉ tu hành kiếm thuật còn kiêm tu võ đạo, cung tiễn, đao thuật vân vân… cho nên các phương diện của thân thể đều càng trở nên mạnh hơn.
Đó đúng là niềm vui bất ngờ.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên bị một ánh sáng lóe lên trong tầm mắt hấp dẫn lực chú ý.
Phía dưới giao diện chiến thần, một mục lựa chọn đang nhấp nháy.
Đó là “danh hiệu chiến thần.”
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên, không khỏi chạm mở mục này.
Chỉ thấy một hàng chữ nhỏ màu đỏ từ mục “danh hiệu chiến thần” hiện ra.
[Ngài đã đạt tới tu vi thấp nhất được yêu cầu để kích hoạt danh hiệu mới.]
[Bởi vì ngài trở thành tướng quân Thần Uy của thế giới Tu Hành, tu vi đạt tới cảnh giới Thiên Kiếp hậu kỳ, danh hiệu của ngài là: Tướng quân Du Kích đã bị che lại.]
[Bây giờ ngài đã có thể sử dụng danh hiệu mới: Tướng quân Thần Uy]
[Danh hiệu: Tướng quân Thần Uy. (Chú thích: Danh hiệu Tướng quân Du Kích, Giáo úy kỵ binh dũng mãnh cũng đã bị che lại)]
[Thuyết minh: Đây là quân hàm tướng quân đứng hàng thứ nhất trong liên quân nhân tộc.]
[Trang bị danh hiệu này, đạt được kỹ năng đặc thù: Khoái Công (cao cấp).]
[Khoái Công (cao cấp): tốc độ công kích của người chơi tăng lên 20%.]
Cố Thanh Sơn bất ngờ nhìn danh hiệu mới, dần dần hiển lộ nụ cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.