Chương trước
Chương sau
Dĩ nhiên có rất nhiều người đều cảm thấy không cam lòng về cách nói của trưởng lão này.
Thanh Vân tôn giả đứng dậy, giơ hai tay lên ép xuống, ra hiệu tất cả mọi người im lặng hết.
Tiếng phụ họa, hư thanh dần dần biến mất.
Thân là đại lão tu hành được đề cử làm lãnh tụ đầu tiên, gã vẫn rất có danh vọng.
Thanh Vân tôn giả bắt đầu nói.
“Vị trưởng lão này, ngươi cảm thấy tu vi của Tạ Đạo Linh hơi thấp, vậy ta chỉ hỏi ngươi một vấn đề.”
“Ngươi hỏi đi.” Vị trưởng lão kia nói.
Thanh Vân tôn giả nói: “Ngươi có dám đánh một trận với Tạ Đạo Linh không?”
Trưởng lão kia nghĩ đến đủ loại thuật pháp, đủ các thủ đoạn của Tạ Đạo Linh, trên chiến trường còn ra tay vô tình và độc ác thì không kìm được kêu lên: “Nói nhảm! Ai dám đánh với nàng ta chứ!”
Nói xong câu đó, lão lập tức ngớ người.
Đúng vậy.
Dù tu vi của đối phương hơi thấp nhưng mình cũng không dám đánh nhau với nàng.
Đây là một sự e ngại trong linh giác.
Đây là dục vọng cầu sống bản năng của tu hành giả.
Các tu hành giả khác nhìn thấy cảnh này, nghe hai người đối thoại thì lần lượt rơi vào suy tư.
Tạ Đạo Linh tu vi đúng là không cao lắm nhưng hiện tại đã có thể khiến các tu sĩ cấp cao phải sợ hãi rồi.
Ngoài ra.
Chiến thắng của nàng chính là chiến thắng duy nhất trong chiến dịch.
Nhân vật như vậy, nếu mọi người thật sự nâng đỡ nàng, để nàng có thời gian trưởng thành vậy thì chẳng phải nàng sẽ còn phi thẳng trời cao sao?
Càng ngày càng nhiều người bắt đầu im lặng gật đầu.
Trưởng lão kia vẫn kiên trì nói: “Tu vi của nàng ta là một vấn đề lớn. Cảnh giới quá thấp sẽ khiến nàng không đủ linh lực thi triển nhiều thuật pháp hơn.”
“Mặc dù ta không dám đánh với nàng ta nhưng tổng lượng linh lực của nàng ta chắc chắn không bằng ta.”
Có người nghiêm túc suy nghĩ, phụ họa nói: “Tu vi quá thấp, trong chiến dịch cỡ lớn, Tạ Đạo Linh không cách nào chèo chống quá lâu.”
Có người nói: “Đúng, nếu nàng là lãnh tụ chỉ huy chiến tranh mà bản thân nàng không đủ linh lực thì căn bản không được.”
“Chẳng lẽ chiến tranh vừa đánh được một nửa, lãnh tụ của chúng ta đã rút lui trước sao?”
“Nếu vậy sẽ là đả kích cực lớn với sĩ khí của tất cả mọi người.”
Một chưởng môn nói: “Trừ phi nàng có thể tăng lên một cảnh giới lớn, nhưng điều này quá khó khăn. Dù sao tăng lên cảnh giới lớn thì càng về sau sẽ càng khó, ta không tin nàng có thể tiếp tục duy trì tốc độ tiến giai như vậy.”
Một Tôn giả khác nói: “Đúng vậy, không ai có thể đột phá nhanh như vậy, ngoại trừ những Nhập ma giả dựa vào trật tự, nhưng Tạ Đạo Linh rõ ràng không phải Nhập ma giả.”
Những tu sĩ ủng hộ Tạ Đạo Linh bắt đầu lớn tiếng phản bác.
Hai bên rơi vào cãi cọ.
Hạo Nhiên đạo quân nhìn thấy tình hình này liền đợi một lát.
Ông thấy tất cả mọi người đều đang rất nghiêm túc thảo luận vấn đề này.
Tranh chấp càng ngày càng kịch liệt.
Đề cử một nhân vật quan trọng hấp dẫn được sự chú ý của mọi người là rất tốt.
Giờ có thể ngăn cản những tranh chấp không ý nghĩa này để tiến vào khâu kế tiếp.
Hạo Nhiên đạo quân vung tay lên, phát động thuật pháp cấm ngôn.
Toàn trường yên tĩnh.
Nhóm tu hành giả lúc này mới xoay đầu lại, nhìn về phía Hạo Nhiên đạo quân.
Hạo Nhiên đạo quân hắng giọng một cái, bắt đầu nói chuyện.
“Vậy, giờ chúng ta còn lại hai vấn đề.”
“Thứ nhất, Tạ Đạo Linh có bằng lòng trở thành lãnh tụ liên minh không.”
“Thứ hai, chúng ta có thể bỏ phiếu, xem ai ủng hộ nàng ngồi vào vị trí này, rốt cuộc có được bảy phần không.”
“Giờ, chúng ta phải hỏi Tạ Đạo Linh trước, xem nàng có bằng lòng không.”
“Tạ đạo hữu?”
“Tạ đạo hữu, cô có thể đứng dậy nói thử không?”
Hạo Nhiên đạo quân nói xong, lại chờ thêm lát nữa nhưng không thấy Tạ Đạo Linh lên đài.
Gần ngàn lão đại tu hành đang chú tâm tranh chấp đến lúc này mới phát hiện tình hình có gì đó không bình thường.
Mọi người bất chấp lễ phép, lần lượt thả thần niệm ra, tìm Tạ Đạo Linh khắp nơi.
“Nàng không ở đây.”
“Kỳ lạ, rõ ràng ta thấy nàng cũng tiến vào thế giới này mà.”
“Nửa đường đi rồi?”
“Thời khắc quan trọng như vậy, nàng lại bỏ đi?”
Nhóm tu hành giả bàn luận ầm ĩ.
Lúc này, một nữ tu đi tới, giải thích với mọi người: “Mọi người bình tĩnh, để ta giải thích.”
Nàng cân nhắc nói: “Cái đó... ban nãy lúc đầu, Tạ đạo hữu thực sự ở đây.”
“Nhưng nàng chỉ ở đây mấy hơi thở thì trở về.”
Mọi người lần lượt sửng sốt.
“Nàng trở về? Vì sao? Chẳng lẽ nàng cảm thấy nghị sự của liên minh không quan trọng?”
Hạo Nhiên đạo quân cau mày hỏi.
Nữ tu sĩ vội nói: “Cũng không phải như vậy, vì nàng cảm giác mình sắp đột phá cảnh giới, nếu dẫn động thiên kiếp ở thế giới này thì hơi khó thi triển, đồng thời sẽ chậm trễ mọi người nghị sự, cho nên nàng liền im lặng rời đi.”
“Nàng căn dặn ta, nếu có chuyện gì thì giấu giúp nàng.”
Nữ tu nói đến đây không kìm được cười khổ: “Ta đồng ý giấu giúp nàng nhưng ta không ngờ sẽ có cục diện như bây giờ.”
Cả thế giới hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người ngây người.
Một hơi thở sau, Hạo Nhiên đạo quân mới phản ứng lại.
“Ngươi nói... nàng sắp đột phá rồi?” Ông run rẩy hỏi.
“Đúng vậy, lúc ta đứng bên cạnh nàng, dao động linh lực trên người nàng đã tạo thành triều tịch. Đúng là điềm báo sắp đột phá.” Nữ tu nói kỹ.
Mọi người im lặng trong một hơi thở.
“Ha ha ha ha ha!”
Hạo Nhiên đạo quân đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài.

Thế giới nguyên bản.
Bắc Cực.
Ly Ám đang ở cạnh Cố Thanh Sơn tỉ mỉ kể lại chuyện đã xảy ra ở Thế giới Thần Võ.
"Nói như vậy, sư tôn của ta bây giờ là thủ lĩnh của Liên minh Tu hành?"
Cố Thanh Sơn cười hỏi.
"Đúng vậy." Ly Ám nói.
"Vậy cũng không tồi." Cố Thanh Sơn nói.
“Không hẳn là vậy."
"Tại sao? Chẳng lẽ còn có ẩn tình gì?"
"Chúng ta đã hỏi thăm tin tức của Liên minh Tu hành thông qua nhóm Ma vương của Ma giới ban đầu, biết được những chiến dịch của họ đều đã thảm bại, từng thủ lĩnh đều chết hết trong chiến tranh cả rồi."
Ý cười trên mặt Cố Thanh Sơn dần biến mất.
Hắn trầm ngâm một lát rồi nói: "Nếu nói thế lại có chỗ ta không hiểu—— sư tôn của ta là người rất thông minh, sẽ không dễ dàng đồng ý ngồi lên một vị trí nguy hiểm như vậy."
"Nàng không còn lựa chọn nào khác."
"Vì sao?"
"Thật ra trước đây, sư tôn ngươi đã từng dung hợp năm thế giới."
"Cái gì!" Cố Thanh Sơn nghẹn giọng nói.
Ly Ám gật đầu nói: "Thế giới lúc đầu có sáu thế giới, Thế giới Thần Võ lại có sáu thế giới nữa, tổng cộng mười một thế giới thì nàng đã dung hợp được sáu thế giới trong số đó."
Cố Thanh Sơn sửng sốt, vội vàng hỏi: "Có xảy ra dị tượng gì không? Chúng sinh trong sáu thế giới đó phản ứng như thế nào?"
Ly Ám mang vẻ mặt phức tạp lắc đầu nói: "Không có chúng sinh."
Nàng ta tiến lên một bước mà giải thích: "Trong sáu thế giới tương ứng với lục đạo của thế giới Tu Hành, Thiên giới thì chẳng biết đi đâu, chỉ còn lại năm thế giới."
"Lục đạo tương ứng của thế giới Thần Võ gồm có Nhân gian giới, Ma giới, Tu La giới, Thiên giới, Thú vương giới đều không có sinh linh, chỉ có hàng triệu triệu người chết trên Hoàng Tuyền, tất cả đều trầm luân trong địa ngục, ngày đêm chịu khổ hình, mãi mãi không thể thoát thân."
"Sư tôn ngươi liền dung hợp Ma giới, Tu La giới, Thiên giới, Thú vương giới vào Thế giới Tu Hành."
"Việc này hoàn toàn có thể tránh được chúng sinh của Thế giới Tu Hành, cả quá trình không hề sinh ra mâu thuẫn hay chiến tranh gì cả."
Mèo Con tò mò chen vào một câu: "Thế giới Lục Đạo là một thế giới tuần hoàn khép kín, sinh linh trong Lục đạo sẽ được tái sinh trong vòng tuần hoàn đó, tại sao lại xuất hiện tình huống liên tiếp mấy thế giới đều không có sinh linh?"
Barry im lặng suy nghĩ rồi lắc đầu nói: "Chuyện này rất khó nói, tất cả nhưng tri thức mà ta có đều không thế lí giải hiện tượng này."
Cố Thanh Sơn vẫn giữ im lặng.
Việc này liên quan đến bí mật cuối cùng của Lục đạo nên hắn không thể nói ra suy đoán của mình trước mặt mọi người.
—— Có lẽ khoảng thời gian khi Lục đạo sup đổ, một mảnh nhỏ của Lục đạo thuộc về Thế giới Thần Võ đã bị ảnh hưởng gì đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.