Chương trước
Chương sau
Bay một lát, Cố Thanh Sơn dừng lại, lơ lửng giữa không trung tràn ngập sương tuyết, nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy mấy người vừa chết hai mắt nhắm chặt im lặng nằm ở sâu trong hố băng.
Nhìn dáng vẻ của họ đúng là mấy người của Học viện Thần.
Linh hồn của họ đã được đưa tới khu vực của người chết.
... Vì để dễ trừng trị kẻ có tội, địa ngục sẽ đưa những linh hồn tới đây vào khu người chết.
Thân thể này giống hệt như thân thể của họ lúc còn sống, có thể cảm nhận được khổ sở các loại hình phạt mang đến.
Bây giờ có thể bắt đầu bước tiếp theo.
Cố Thanh Sơn cầm Trấn Ngục Quỷ vương trượng, phát động sức mạnh "Căn Nguyên Vong Giả."
Bên trong lớp băng, mấy người của Học viện Thần kia đột nhiên tỉnh lại.
Bọn họ mở to hai mắt, bối rối quan sát bốn phía.
Nhìn ra được, bọn họ vô cùng khiếp sợ với hoàn cảnh và vị trí của mình.
Rất nhanh, bọn họ lập tức giãy dụa kịch liệt.
Lớp băng cũng theo đó mà vỡ ra.
Bọn họ lần lượt nhảy ra.
"Lão đại, đây là chuyện gì?" Một người hỏi.
"Không rõ lắm, nhưng hình như chúng ta cũng không trở về Học viện Thần." Thủ lĩnh trầm giọng nói.
Bọn họ nhìn khắp nơi, chỉ thấy băng tuyết trải dài đến cuối tầm mắt ở bốn phía xung quanh, ngoài điều đó ra chẳng nhìn thấy gì hết nữa.
Một người nói: "Tôi nhớ sau khi chết, loại cảm giác truyền tống quen thuộc này cũng không thay đổi, vì sao chúng ta lại tới nơi này?"
Một kẻ khác nói: "Lúc đầu quả thật là đang truyền tống, nhưng có thể cậu mất cảm quan ý thức quá sớm, thật ra vào khoảnh khắc cuối cùng tôi cảm nhận được một lực kéo vô cùng cường đại."
Một người khác đồng ý: "Tôi cũng cảm nhận được, đó là một loại sức mạnh không thể kháng cự, dường như chính sức mạnh đó đã đem chúng ta đến nơi này."
Bọn họ trầm mặc, bắt đầu suy tư về ý nghĩa của chuyện này.
Cố Thanh Sơn đang định đáp xuống, nghe xong nghị luận của mấy người này lại đột nhiên dừng lại.
Hắn suy nghĩ một lát, lặng lẽ bay về trên đỉnh địa ngục Hàn Băng, ẩn thân vào sương tuyết.
Xem ra lúc họ chết, bởi vì thuật pháp linh hồn kia nên ý thức của bọn họ không hoàn toàn rõ ràng.
... Vậy quan sát phản ứng của bọn họ một lát đi, chưa biết chừng lại có thu hoạch gì ngoài ý muốn.
Nghĩ vậy, Cố Thanh Sơn lập tức ẩn thân không động đậy.
Một lát sau.
Quả nhiên, đám người của Học viện Thần lại quan sát xung quanh một lát, sau đó tiếp tục thảo luận.
Có người có ý nghĩ kỳ lạ, nói: "Có thể nào là do nhiệm vụ của chúng ta thất bại, cho nên thần không hài lòng với chúng ta, trực tiếp đưa chúng ta đến nơi này không?"
Không ngờ, lời gã đó nói ra lại được mọi người đồng ý.
Thủ lĩnh gật đầu nói: "Các ngươi xem đi, trên mặt đất xung quanh nơi này có rất nhiều linh hồn đông cứng bên trong, dáng vẻ đều là thống khổ... Ta đoán nơi này là một nơi làm cho người ta chịu khổ mà hối lỗi."
"Vậy đúng rồi, chỉ e là thần linh muốn trừng phạt chúng ta."
"Đúng."
"Tôi cũng nghĩ như vậy."
"Giờ chúng ta phải làm sao đây?"
"Ai, nhiệm vụ thất bại, cam chịu nhận trừng phạt thôi."
"Chỉ có thể khẩn cầu thần linh sớm tha thứ cho chúng ta, sớm cho chúng ta nhiệm vụ mới, để chúng ta có cơ hội lập công chuộc tội."
Thủ lĩnh trầm giọng nói: "Nhiều lời vô ích, nếu thần có thể đưa chúng ta tới đây chắc chắn sẽ biết phản ứng của chúng ta lúc này, mọi người thành thật chịu thần phạt đi."
Bọn họ đều đồng ý.
Bọn họ học theo dáng vẻ của người chết khác, chôn mình lại trong lớp băng tuyết.
Trong hầm băng, bọn họ nhanh chóng lạnh đến run cầm cập.
... Địa ngục Hàn Băng tuy không có khổ hình lột da róc thịt gì, nhưng cái lạnh khủng khiếp nơi đây trực tiếp tác dụng lên bản chất linh hồn, khổ sở mà người chết phải nhận cũng không kém gì các địa ngục khác.
Một lát sau, có người không chịu đựng nổi nữa.
"Lão đại, cũng quá lạnh đi, vì sao thần phải..." Gã nói.
Thủ lĩnh quát lớn: "Câm miệng! Thần đang nhìn vào chúng ta, chẳng lẽ ngươi muốn thần ban trừng phạt nghiêm khắc hơn xuống sao?"
Người nọ không nói được gì nữa.
Bọn họ yên lặng chịu đựng khổ sở của địa ngục Hàn Băng.
Cố Thanh Sơn: "..."
Tuy mấy người này hơi ngốc, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là bọn họ chưa từng thấy qua địa ngục của thế giới Hoàng Tuyền bao giờ.
Sau khi người chết, có thể tùy ý dịch chuyển linh hồn, sức mạnh lớn như vậy quả thật rất hiếm thấy.
Có thể nói, ngoài thần của bọn họ ra, bọn họ chưa từng thấy qua tồn tại nào có sức mạnh như vậy.
Cường giả cấp bá chủ như Barry và Mèo Con cũng chưa từng gặp.
Cho nên suy nghĩ và phán đoán của những người này cũng có thể lý giải được.
Nhưng đối thoại của bọn họ khiến Cố Thanh Sơn khẽ nhíu mày.
... Thần của bọn họ không phải chỉ tồn tại trong một thoáng thôi sao?
Đây là nói dối?
Nếu thần của bọn họ cố ý giả chết, lẩn trốn không ra mặt, vậy thú vị rồi đây.
Kẻ đó đang mưu đồ chuyện gì?
Cố Thanh Sơn tiếp tục suy tư.
Mấy người này tới thế giới Rời Rạc dường như là vì tìm kiếm Phần Mộ Của Thế Giới.
Nhưng Phần Mộ Của Thế Giới là nơi giấu đồ của chúng thần, bên trong có gì căn bản không thể xác định được, cũng không biết sau khi mở Phần Mộ Của Thế Giới ra sẽ xuất hiện cái gì.
Hơn nữa trong toàn bộ chín trăm triệu tầng thế giới có nhiều Phần Mộ Của Thế Giới tồn tại như thế, vì sao bọn họ cố tình tìm đến thế giới Rời Rạc?
Bọn họ dùng cách gì để tìm ra?
... Không được, chuyện này phải làm rõ.
Cố Thanh Sơn cầm Trấn Ngục Quỷ vương trượng, chỉ vào tên vừa than thở kêu địa ngục quá lạnh kia.
Hắn phát động "Linh hồn tiêu tán".
[Linh hồn tiêu tán: Quỷ Vương có thể lợi dụng sức mạnh của quyền trượng, diệt sát người chết không tuân theo mình vĩnh viễn, linh hồn người chết bị diệt sát sẽ tiêu tán, tăng thêm sức mạnh cho quyền trượng.]
Ngay sau đó...
Chỉ thấy trong hố băng, tên người chết kia đột nhiên cảm nhận được nỗi sợ hãi nào đó.
Trên phương diện linh hồn, gã cảm nhận được một loại sức mạnh quy tắc căn bản.
Đây là sức mạnh hủy diệt có thể hoàn toàn phá hủy gã!
Gã bối rối đứng lên, hét to theo bản năng: "A, a, đừng mà, tôi vẫn luôn trung tâm thu thập linh hồn cho ngài, trong phòng cầu nguyện của tôi còn đặt một bình trữ hồn, bên trong còn có hơn chín vạn linh hồn muốn kính dâng cho ngài, thần chủ vĩ đại, xin ngài, thần..."
Ngay sau đó, gã phát ra tiếng kêu thống khổ thảm thiết cao hơn cả lúc nãy.
Sức mạnh phá hủy linh hồn tác dụng lên người gã, khiến gã nhận phải hình phạt còn khủng bố hơn cả địa ngục.
Đây là thủ đoạn trừng phạt cuối cùng của Quỷ vương Hoàng Tuyền... Mười tám tầng địa ngục, tất cả người người chết, tồn hay vong tất cả chỉ phụ thuộc vào một suy nghĩ của Quỷ vương.
Rất nhanh, linh hồn của người này hoàn toàn biến mất trong hố băng ở khu của người chết.
Gã hoàn toàn biến mất, diệt vong, không bao giờ xuất hiện ở bất kỳ nơi nào nữa.
Những người còn lại nhìn mà mất sạch can đảm.
Thủ lĩnh lớn tiếng nói: "Không ngờ, hắn lại dám lừa dối thần, tàng trữ riêng hơn chín vạn linh hồn, khó trách thần muốn giết hắn!"
"Đúng, hắn đáng chết!"
"Đây là một kẻ phản tín!"
"Tất cả linh hồn đều thuộc về thần, hắn cũng dám giấu riêng, đáng đời!"
Bọn họ vội vàng lớn tiếng hùa theo nói.
Lúc này, từ xa xăm giữa hư không đột nhiên truyền đến một giọng nói vang rền.
"Phụng theo mệnh lệnh của thần, ta đến thẩm vấn các ngươi."
"Các ngươi có thể nói!"
Giọng nói uy nghiêm này thổ lộ ý đồ tới đây, mang theo ý muốn thẩm vấn vô cùng nghiêm khắc.
Bọn họ đều nhìn lên trên bầu trời.
Sương mù lạnh như băng bao phủ khắp không trung, không thể thấy rõ thứ gì.
Nhưng đám người chết cảm ứng được sức mạnh khiến bọn chúng không thể không thần phục – đó là sức mạnh của chúa tể thế giới này!
Nếu không có sức mạnh của thần trợ giúp, thử hỏi ai có thể có sức mạnh to lớn như vậy?
Thủ lĩnh căng thẳng nuốt nước bọt, vội vàng bẩm báo: "Không biết là vị đại nhân nào vừa tới, nhưng tại hạ có thể thề, chúng tôi quả thật dựa theo ý chỉ của thần đến điều tra Phần Mộ Của Thế Giới đặc thù kia."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.