Chương trước
Chương sau
Quả thế.
Mồi Lửa tiếp tục nói: [Ta tin tưởng, chuyện này đối với cậu mà nói là xe nhẹ đường quen mà thôi.]
"Làm sao ngươi biết?"
[Ta có thể cảm ứng được, chúng sinh chết trên tay cậu còn nhiều hơn chân ma thích giết chóc rất nhiều.]
[Cậu là một tuyển thủ hạt giống vô cùng ưu tú, cậu có tiềm lực rất lớn.]
[Hãy theo ta cùng nhau chinh chiến vạn giới, đạp phá chín trăm triệu tầng thế giới.]
Cố Thanh Sơn bừng tỉnh.
Đúng rồi, bản thân chinh chiến đã lâu giết chóc không hề nương tay, cho dù là trong thế giới tu hành, thế giới Thần Võ, hay là cõi âm Hoàng Tuyền, một khi bản thân phải ra tay thì chưa bao giờ lưu tình.
Ở cõi âm Hoàng Tuyền, cả trăm tỉ người chết bị bản thân trực tiếp gạt bỏ.
Xem ra Mồi Lửa có thể cảm ứng được trên tay mình dính đầy máu của hàng tỷ chúng sinh, cho nên nó mới nói nhiều lời như vậy với mình.
Nó cảm giác mình là người rất ưu tú trong đám người được tuyển chọn để mê hoặc.
Lúc này Mồi Lửa tiếp tục nói: [Nhiệm vụ mới đã tuyên bố.]
[Trong cao ốc sáu trăm tầng dưới chân ngươi, có vô số người cấp thấp, lạc hậu, vô dụng. Bọn họ mơ mộng hão huyền muốn nhận được phần thưởng của chim Kinh Cức, nhưng đành dừng bước ở cửa ải này không thể tiến thêm.]
[Đi thôi, giết sạch bọn họ mang hồn lực về.]
[Có hồn lực có thể trao đổi phần thưởng với ta bất kỳ lúc nào.]
Mồi Lửa nói xong, âm thanh lập tức biến mất.
Cùng lúc đó giao diện Chiến Thần lại sáng lên.
Đây cũng là một việc thú vị, hai giao diện một xanh một đỏ thay phiên nhau giao lưu với Cố Thanh Sơn.
[Ngài chuẩn bị làm thế nào?] Hệ thống Chiến Thần hỏi.
Cố Thanh Sơn không chút nghĩ ngợi nói: "Nếu như chúng ta không đưa hồn lực cho nó, nó có thể cướp đoạt hồn lực từ trên người ta không?"
[Có ta ở đây, nó không làm được.]
"Vậy thì không thành vấn đề, tiếp theo người đáng giết thì chúng ta giết, nên cứu thì cứu. Nói chung là không cho Mồi Lửa tích góp bất kỳ một điểm hồn lực nào."
Hắn vừa mới nói xong, từng dòng chữ nhỏ lập lòe lúc trước của giao diện Chiến Thần lại xuất hiện.
[Nhiệm vụ Chiến Thần lần này là một nhiệm vụ liên tiếp.]
[Nhiệm vụ liên tiếp này đã chuẩn bị xong, người chơi phải hoàn thành tất cả nhiệm vụ, cuối cùng ngăn cản Mồi Lửa thăng cấp, mới có thể nhận được phần thưởng cuối cùng.]
[Nội dung nhiệm vụ thứ nhất: Hệ thống đã giúp người chơi đánh dấu một người được chọn mê hoặc khác, hiện tại gã đang ở tầng 239.]
"Gã đang làm gì?"
[Gã đang thực hiện yêu cầu của Mồi Lửa.]
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Người kia chắc chắn đang tìm cơ hội giết chóc.
[Giết chết gã, sau đó chiếm được địa bàn, nhiệm vụ thứ nhất sẽ hoàn thành.]
[Mời người chơi đặt tên cho nhiệm vụ lần này.]
Cố Thanh Sơn có chút ngoài ý muốn, suy nghĩ một chút nói: "Phi Điểu."
Hệ thống Chiến Thần lập tức trả lời: [Nhiệm vụ thứ nhất: Phi Điểu, hiện tại đã bắt đầu.]
Nhiệm vụ đã bàn giao xong.
Từng hàng chữ nhỏ trên giao diện Chiến Thần cũng biến mất.
Trên không trống vắng.
Hai cái hệ thống đều chìm vào yên lặng.
Cố Thanh Sơn rút trường kiếm ra nhìn về phía cánh cửa kia.
Đây là thời khắc chiến đấu.
Cố Thanh Sơn thúc giục kiếm quyết đang muốn mở cánh cửa kia ra thì lại bị Laura ngăn cản.
"Làm sao vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Cho anh cái này dùng." Laura nói.
Cô đưa một cái ống nhòm một mắt được đúc từ đồng cho Cố Thanh Sơn.
Lúc trước cô từng dùng cái ống nhòm này một lần rồi.
"Cảm ơn."
Cố Thanh Sơn nhận lấy ống nhòm.
Trên giao diện Chiến Thần lập tức hiện lên từng dòng chữ nhỏ lập lòe.
[Thấu kính dài.]
[Vật phẩm kỳ dị.]
[Chức năng: Nhìn thấu sự vật theo mức độ mà người dùng mong muốn.]
[Chú ý: Bất kỳ một bảo vật nào tới từ khu Kỳ Dị đều sẽ tự động nhận được danh hiệu Vật Phẩm Kỳ Dị.]
[Trên Vật phẩm kỳ dị thì là vật phẩm có cấp độ sử thi, bảo vật trân quý hơn thì được xếp vào cấp độ truyền thuyết.]
Tuy chỉ là phần giới thiệu vô cùng vắn tắt về ống nhòm này, nhưng Cố Thanh Sơn cũng cảm thấy chấn động.
Hắn xem xét cái ống nhòm đơn trong tay.
Một cảm giác lành lạnh nặng trịch truyền tới.
Giơ lên ống nhòm lên, Cố Thanh Sơn nhìn về phía cánh cửa lớn.
Cố Thanh Sơn lập tức thấy được cảnh tượng phía sau cánh cửa mà không có bất kỳ trở ngại nào.
Thông qua chiếc ống nhòm một mắt, Cố Thanh Sơn nhìn thấy được tình hình phía bên trong cánh cửa.
Rắn.
Tổ rắn.
Trong phạm vi tầm mắt của Cố Thanh Sơn, khắp nơi chi chít những con rắn đang quấn lấy nhau.
Những con rắn đó bò đầy khắp phòng, nhìn vào khiến cho da đầu người ta ngứa ngáy.
Điểm kỳ lạ là, dường như những con rắn này có trí tuệ.
Bọn chúng cuộn vào nhau, ngóc cao cổ lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Giống như chỉ chờ cánh cửa mở ra, bọn chúng sẽ lao ra, cuốn lấy bất cứ người nào dám cả gan xông vào bên trong.
Những con rắn này trông rất đặc biệt.
Trên người bọn chúng hiện lên đủ loại sức mạnh nguyên tố.
Băng, hỏa, lôi, điện, phong, ám, độc.
Các loại sức mạnh nguyên tố đan xen với nhau, tạo thành một vòng xoáy năng lượng lẫn lộn.
Ngay khi cửa mở, kẻ xâm nhập sẽ bị vòng xoáy nguyên tố hút vào.
Nếu như kẻ xâm nhập không có bản lĩnh nào, chắc chắn sẽ không có cách gì để tránh được kết cục bị hàng vạn con rắn cắn.
Đây sẽ là một trận chiến rắc rối.
Cố Thanh Sơn phóng to ống nhòm lên một chút.
Căn phòng của tầng tiếp theo xuất hiện trong ống nhòm.
Một đám ác quỷ đang tranh giành một cỗ thi thể. Bọn chúng đánh nhau dữ dội, không chịu tỏ ra yếu thế.
Cỗ thi thể kia đã bị gặm mất một nửa, rõ ràng là một người trẻ tuổi tham gia tiếng gọi của chim Kinh Cức.
Xuyên qua căn phòng này, Cố Thanh Sơn lại nhìn thấy một gian phòng đầy Hỏa Ngưu đang chạy băng băng.
Tầm nhìn của hắn chuyển từ tầng sáu trăm thẳng đến tầng năm trăm năm mươi.
Nơi này có mấy con yêu ma thật sự, bọn chúng đang đuổi giết hai nam một nữ.
Bọn chúng vừa chạy vừa đùa bỡn.
Thực lực của hai bên chênh lệch quá xa.
Nếu như không phải trong tay hai nam một nữ kia có một cây thánh giá màu bạc tỏa ra ánh sáng thần thánh, thì bọn họ đã sớm bị yêu ma giết chết rồi.
Có điều cứ tiếp tục như vậy, sức mạnh của cây thánh giá sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu hao hết.
Một lát nữa thôi, bọn họ sẽ bị yêu ma giết chết, hồn lực thì bị Mồi Lửa sử dụng.
“Đây không phải là chút rắc rối của Thần Hi Chi Quang, mà là của ta.”
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Nhớ tới nhiệm vụ của hệ thống Chiến Thần, Cố Thanh Sơn điều chỉnh ống kính, xuyên qua hàng trăm tầng, nhìn về phía tầng hai trăm ba mươi chín.
Tầng này có một nhập ma giả.
Chỉ thấy cát lún giống như sóng biển, di chuyển qua lại trong phòng.
Hạt cát bị thiêu đốt đến nỗi đỏ rực lên, tựa hồ như đang ẩn chứa sức nóng mãnh liệt, khiến cho luồng không khí bị bóp méo.
Ngoài những cái đó ra, dường như không có gì nữa.
Thế nhưng Cố Thanh Sơn thông qua ống nhòm, lại nhìn thấy ở chỗ sâu nhất của cát lún, có một người đang ẩn náu.
Người nọ ôm một thanh trường kiếm sáng như tuyết, ở yên dưới đáy cát lún không hề nhúc nhích.
Vừa khéo lúc này có một cánh cửa được mở ra ở phía trên sa mạc.
Một người trẻ tuổi tay cầm loan đao nhảy ra từ trong cánh cửa đó.
“Ha ha, cuối cùng cũng tiến lên được một tầng rồi!”
Hắn ta cười to nói.
Không một tiếng động, một tia sáng nhàn nhạt nhỏ hơn cả sợi tơ quét qua cơ thể của hắn ta.
Toàn thân người trẻ tuổi cứng đờ.
Đầu hắn ta rơi xuống sa mạc, cơ thể ở giữa không trung thì bị chia làm hai đoạn.
Vụt!
Một thanh phi kiếm chui vào sa mạc, rơi vào trong tay của người đang ẩn náu dưới đáy cát.
Người nọ thu hồi phi kiếm, nhắm mắt lại, rơi vào trạng thái ngừng thở một lần nữa.
Lúc này Cố Thanh Sơn mới nhận ra, dưới chân kiếm tu này, có một cánh cửa gỗ.
Trên cánh cửa gỗ có viết một con số: Hai trăm ba mươi tám.
Thì ra vị trí của người này chính là cánh cửa đi đến tầng tiếp theo.
Người này lẳng lặng ẩn núp ở đó, không buông tha cho bất cứ người nào muốn đi qua nơi đây.
Đây là một thích khách xuất sắc, Cố Thanh Sơn thầm đánh giá.
“Hệ thống, người bị nhập ma giả giết chết đó không nạp Mồi Lửa sao?”
Hệ thống Chiến Thần nói: [Những người quá tầm thường, Mồi Lửa sẽ chỉ coi bọn họ là lương thực mà thôi.]
“Hiểu rồi.”
Cũng đúng.
Cho đến lúc này mà vẫn chưa thông qua thử thách ở tầng này, thực lực quả thật hơi kém.
Tầm nhìn của Cố Thanh Sơn không dừng thêm ở đây nữa.
Hắn cầm ống kính dài, lướt qua từng tầng một dọc theo tòa nhà sáu trăm tầng.
Đầm lầy chôn xương, khu rừng mê hồn, hồ dung nham, thị trấn yêu ma... Cảnh tượng trong từng gian phòng xuất hiện trong ống nhòm đều được Cố Thanh Sơn nhìn thấy.
Ở trong một số tầng nào đó, Cố Thanh Sơn trông thấy không ít người đang khổ sở vật lộn.
Suy cho cùng, toàn bộ chín trăm triệu tầng thế giới, người có thể đến đây hưởng ứng tiếng gọi của chim Kinh Cức cũng không phải là số ít.
Cố Thanh Sơn vừa nhìn thấy một người bị quái vật ăn tươi nuốt sống.
Đáng tiếc đó là tầng chín mươi bảy, khoảng cách quá xa, Cố Thanh Sơn căn bản không kịp đi cứu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.