Chương trước
Chương sau
Trong chốc lát, hắn hoàn toàn thấy rõ cấu tạo cơ thể của ma quỷ.
Hắn phát hiện đúng là có vài khối thịt thần kỳ có thể ăn được.
Lật người con ma quỷ lợn rừng lại, Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm cơ thể ma quỷ lợn rừng.
Hắn phát hiện ra phù văn tự nhiên hình thành từ pháp tắc Luyện Ngục.
Phù văn này bao trùm cả một mảng xương sườn lớn của ma quỷ.
Cố Thanh Sơn liền ngồi xổm xuống, vác Địa kiếm lên cắt miếng xương sườn này ra.
Trên giao diện Chiến thần từng hàng chữ đom đóm liên tiếp xuất hiện.
[Sườn non của đại ma quỷ Luyện Ngục.]
[Một trong những nguyên liệu nấu ăn ưu tú của thế giới Luyện Ngục, sau khi chế biến làm nóng thích hợp, ăn vào sẽ giúp ngài tăng cường thể chất cực lớn.]
[Đây là nguyên liệu nấu ăn tương đối hiếm, vừa ngon miệng lại giàu dinh dưỡng.]
[Ngài đã dùng Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí để thấy rõ bản chất miếng thịt này, với kỹ thuật nấu nướng của ngài thì hẳn phải biết xử lý nó như thế nào.]
Cố Thanh Sơn liền nâng khối thịt, chậm rãi đứng dậy.
“Cái này... có thể ăn sao?” Barry không xác định nói.
“Đợi một chút.”
Cố Thanh Sơn hít sâu một hơi, cả người rơi vào trạng thái chuyên tâm nhất.
Sườn bò nướng than là món ruột của hắn.
Nhưng đây không phải thịt bò, là thịt heo... sườn của ma quỷ.
Mặc dù hắn biết tất cả đặc tính của khối thịt này, nướng ma quỷ vẫn là một khiêu chiến trước nay chưa từng có.
Cố Thanh Sơn vỗ túi trữ vật lấy dụng cụ nấu nướng ra.
Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút rồi đem tất cả những chi tiết xâu chuỗi lại, lúc này mới bắt tay vào xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Barry và Mèo Nhỏ lẳng lặng quan sát, không nói một lời.
Bọn họ có thể cảm nhận được sự nghiêm túc và chăm chú của Cố Thanh Sơn.
Nửa giờ sau.
Một mùi thơm ngất trời bao phủ của Câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa.
“Còn bao lâu nữa mới được ăn?” Barry chảy nước bọt hỏi.
“Nướng thêm một phút cuối cùng đã!”
Cố Thanh Sơn không ngừng lật miếng sườn trong tay đáp.
Đột nhiên bên cạnh mấy người vang lên một tiếng “bụp” lớn.
Một đại hán cao to mặc tạp đề đột nhiên xuất hiện.
“Trình chưởng quỹ!” Barry biến sắc nói.
Người này lại xuất hiện, xem ra món sườn nướng than này của Cố Thanh Sơn không hề tầm thường.
Đại hán cao to mặc tạp dề nhìn chằm chằm miếng sườn, rồi lại nhìn Cố Thanh Sơn.
“Vẫn may! Vẫn may! Không chà đạp nguyên liệu nấu ăn quý giá này!” Lão thấy may mắn nói.
Ngay sau đó, lão lập tức kêu ầm lên: “Barry, ngươi nhường miếng sườn này lại cho ta, nợ nần của chúng ta coi như thanh toán xong.”
Nói xong, đại hán cao to liền đưa tay chụp lấy miếng sườn kia.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!” Barry hét lớn.
Hắn ta lập tức vung ra một quyền, nện vào hư không.
Hư không vỡ ra một cái động lớn.
Giống như diều hâu vồ gà con, Barry ném đại hán vào trong lỗ lớn giữa hư không.
“Barry khốn kiếp, ta nguyền rủa ngươi cả đời chỉ có thể ăn quái vật vũ trụ sống!” Đại hán kia không cam lòng quát ầm lên.
“Nếu quả thật là như thế, ta sẽ cho ngươi ăn trước!”
Barry không hề yếu thế mắng lại.
Hai tay hắn ta nắm hai đầu của lỗ lớn hư không, dùng sức kéo vào giữa một cái.
Lỗ lớn lập tức khép lại, biến mất.
Khi Barry làm xong việc này, miếng sườn ma quỷ của Cố Thanh Sơn cũng nấu xong.
Cố Thanh Sơn chia miếng thịt thành ba phần.
Barry Mèo Nhỏ, Cố Thanh Sơn, mỗi người một phần.
“Có thể ăn chưa?” Mèo Nhỏ nói.
Cố Thanh Sơn đang rắc chút gia vị cuối cùng lên thịt nướng.
“Được rồi.” Hắn nói.
Ba người bưng sườn nướng.
Cố Thanh Sơn không nhúc nhích.
Mèo Nhỏ đang ngửi mùi thơm trên miếng sườn.
Một sự yên tĩnh.
Barry nếm đầu tiên.
“Chóp chép chóp chép chóp chép chóp chép chóp chép chóp chép!”
Barry đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt rơi lệ.
“Anh, anh sao vậy?” Mèo Nhỏ căng thẳng nói.
“Nóng quá!!”
Barry lau nước mắt nói.
Cố Thanh Sơn im lặng nói: “Vừa nướng xong, anh đợi nguội một chút hẵng ăn.”
Barry đợi một lát.
Barry lại ăn miếng nữa.
“Ngon quá, có thể ăn được mỹ thực thế này, chẳng lẽ ta đang nằm mơ sao? Ai đến đánh ta tỉnh lại đi aaaa!!!” Barry giận dữ hét.
Mèo Nhỏ thấy thế liền yên lòng.
Cô cũng không do dự nữa.
Bắt đầu ăn!
Mèo Nhỏ ăn vài miếng, nhưng cũng bắt đầu yên lặng lau nước mắt.
“Vì sao? Vì sao vào giây phút cuối cùng tôi ăn vào vẫn còn một vị cay thấm vào lòng người vậy?” Mèo Nhỏ lẩm bẩm nói.
“Bởi vì cuối cùng tôi rắc một ít bột tỏi băm.” Cố Thanh Sơn giải thích.
“Không! Tôi cũng biết nấu ăn, chỉ tỏi băm tuyệt đối không thể nào đạt đến được cảnh giới này!!!” Mèo Nhỏ gõ đĩa nói.
“Vậy cô nghe cho kỹ đây, tỏi băm của tôi đã dùng giấm chua ngâm, đây là bí quyết độc nhất vô nhị. Hy vọng cô đừng truyền ra bên ngoài!” Cố Thanh Sơn nói nhỏ.
“Thì ra là thế!” Mèo Nhỏ thở dài nói.
Ba cái miệng, ba miếng sườn, mười giây.
Xong bữa cơm.
Cố Thanh Sơn cảm ứng một chút.
Miếng thịt này thật sự thần kỳ, thân thể của hắn đang trở nên cường tráng hơn!
Cơ thể thế này đã gần bằng với cảnh giới võ tu cùng cấp.
Quá kinh người, quả nhiên giữa hàng tỷ tỷ thế giới, dùng lối tư duy cố hữu của giới Tu hành không thể nào phỏng đoán được.
Barry cũng ngây ra đó, hơi thất vọng mất mát.
Miếng thịt này đúng là có tác dụng cực tốt với cơ thể.
Hắn ta cảm thấy thương thế của mình khỏi nhanh hơn.
“Mèo Nhỏ.”
“Cái gì?”
“Chúng ta dọn nhà đi.”
“Anh điên à? Anh muốn chuyển đi đâu?”
“Luyện Ngục.”
Ăn xong lợn rừng nướng, ba người ngồi trên đồng cỏ nghỉ ngơi.
Barry ôm một bình rượu, đắc ý ngồi uống.
Đây là rượu của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn mang đến đóa một đóa hoa yêu tinh trong suốt, mang đến bữa tối phong phú, thậm chí còn làm ra món sườn lợn rừng mà ngay cả Trình chưởng quỹ cũng muốn cướp đoạt.
Giờ, hắn còn lấy ra cả rượu ướp lạnh.
Nếu Cố Thanh Sơn là phụ nữ, thì Barry cảm thấy có lẽ mình sẽ theo đuổi người này một phen rồi.
“Anh nhìn đi.”
Mèo Nhỏ chỉ vào từng luồng khí lưu vô hình nhanh chóng xẹt qua trong hư không, nói với Cố Thanh Sơn.
“Đây là cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Có lẽ chỉ là người qua đường, có lẽ là tử địch của anh tôi đang ở bên ngoài chờ anh ấy.”
“Bọn họ không vào được sao?”
“Không vào được.”
“Nhưng sao tôi lại vào được?”
“Hiệp hội Thủ Hộ Giả Tháp Cao là người bên chúng tôi, cho nên tôi tin tưởng họ.” Cô nói tiếp: “Nếu như tôi không muốn để người khác vào thì dù đó là ai cũng không thể tìm được thế giới của chúng tôi.”
Cố Thanh Sơn nói: “Nếu có người lừa gạt Hiệp hội Thủ Hộ Giả Tháp Cao trà trộn vào thì sao?”
Mèo Nhỏ quơ quơ nắm đấm nói: “Quyền hạn quản lý của thế giới này nằm trong tay tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đá người ta ra ngoài.”
Lúc này Cố Thanh Sơn mới hiểu ra.
Hắn lặng lẽ suy ngẫm chuyện Chim Kinh Cức, cuối cùng hạ quyết tâm.
“À, hai vị, tôi có chuyện muốn nhờ các vị.” Cố Thanh Sơn nghiêm mặt nói.
Barry và Mèo Nhỏ cùng nhìn về phía hắn.
“Cậu có việc muốn nhờ tôi?” Barry hỏi.
“Đúng.” Cố Thanh Sơn nói.
Barry để chai rượu xuống, vỗ ngực: “Nói đi, giúp người khác là việc mà tôi nên làm, chỉ cần không phải việc xấu, tôi sẽ giúp cậu một lần.”
Tên nhóc này không tệ, giúp hắn một lần không tính là gì.
Lông mày Mèo Nhỏ khẽ nhíu lại.
Cô hơi lo lắng.
Anh trai làm việc thường không quan tâm đến hậu quả, một khi đáp ứng giúp người khác thì sẽ giúp hết sức.
Cơ thể của anh ấy vẫn chưa khỏi lại hoàn toàn.
Lỡ như Cố Thanh Sơn yêu cầu quá khó, Barry lại muốn đi liều mạng thì rất khó nói kết quả sẽ như thế nào.
Dù sao, rất nhiều kẻ địch của Barry đang nấp bên ngoài, chờ hắn ta xuất hiện.
Giờ khắc này hai anh em dùng tâm trạng hoàn toàn khác biệt để chờ nghe thỉnh cầu của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nói: “Tôi muốn dùng danh nghĩa của thế giới này để hưởng ứng lời kêu gọi của Chim Kinh Cức.”
“Dùng danh nghĩa của thế giới này?” Barry cảm thấy khó hiểu.
Lông mày Mèo Nhỏ lập tức giãn ra.
“Hóa ra là như vậy. Anh, anh ta là người của thế giới Linh Tinh, không thể nào hưởng ứng lời kêu gọi của Chim Kinh Cức.” Cô giải thích nói.
Barry bừng tỉnh ngộ: “Tôi còn tưởng là kiểu như đánh nhau báo thù gì chứ, hóa ra chỉ là chút chuyện này. Cái này đương nhiên không thành vấn đề.”
Hắn ta lập tức thấy nhẹ nhõm.
“Anh, có một vấn đề.” Mèo Nhỏ nói.
“Vấn đề gì?”
“Nếu như anh ta dùng thân phận Câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa hưởng ứng kêu gọi của Chim Kinh Cức, thì sợ sau khi anh ta trở về, những chủ nợ kia sẽ bắt anh ta đi lao động khổ sai đấy.”
“Anh sẽ bảo vệ cậu ta.” Barry phất phất nắm đấm nói.
“Nhưng chúng ta thực sự nợ quá nhiều, đánh nhau cũng không có lý đâu.” Mèo Nhỏ thấp giọng nói.
“Ừm, cũng đúng ha. Người ta là chủ nợ, mình đánh người ta đâu phải chiến đấu vì chính nghĩa?” Barry khổ não gãi gãi đầu.
Cố Thanh Sơn nói: “Không cần khó xử, tôi đã nghĩ xong cách rồi.”
“Cách gì?” Mèo Nhỏ hỏi.
“Chẳng phải Chim Kinh Cức sẽ tặng bảo tàng cho người nào trợ giúp nó sao? Bảo tàng của nó rất quý giá đúng không?”
Barry và Mèo Nhỏ nhìn nhau, đồng loạt gật đầu.
“Chim Kinh Cức là tồn tại thần kỳ của Khu Kỳ Dị, cậu có hiểu không?” Barry cầm bình rượu lên, hỏi.
“Không rõ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.