Chương trước
Chương sau
Dáng vẻ như vậy khiến người đàn ông trông có cảm giác lạnh lùng hà khắc.
Nhưng nửa người dưới của hắn ta lại mặc một cái quần rộng thùng thình.
Toàn bộ cảm giác lạnh lùng hà khắc từ pho tượng đã bị phá hủy bởi chiếc quần này.
Lão giả đứng cạnh Cố Thanh Sơn đã nhận ra ánh mắt quan sát của hắn.
Lão giả nhún nhún vai nói: “Sắp đến cái câu lạc bộ ngu ngốc kia rồi cho nên cậu có thể nhìn thấy tượng của hắn ta ở các thế giới xung quanh.”
Lúc này Cố Thanh Sơn mới hiểu được.
Hóa ra người này chính là Barry què chân.
“Hắn ta cho khắc tượng của mình ở khắp mọi nơi à?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Không không không, vì thế giới này đều nhận được ân huệ của hắn ta nên pho tượng là do mọi người tự nguyện xây dựng nên.”
Lão giả tiếp tục nói: “Nói về sự nhiệt tình, quả thực không ai có thể phủ nhận hắn.”
Cố Thanh Sơn yên lòng.
Nếu mỗi nơi đều phải khắc tượng thì tất nhiên Cố Thanh Sơn sẽ đề cao cảnh giác.
Cố Thanh Sơn bình luận: “Trang phục của hắn ta khiến tôi cảm thấy có chút… ừm… không biết phải nói thế nào nữa.”
Lão giả cười ha ha.
Cố Thanh Sơn không hiểu ra sao, đành phải nhìn lão giả.
Lão giả vừa cười vừa giải thích: “Có một lần hắn ta uống say tới mức không còn biết gì, còn hết lần này tới lần khác ở sòng bạc không chịu đi, kết quả quần cũng bị mất.”
“Đúng lúc có một thế giới sắp bị yêu ma hủy diệt, không thể không gửi tin tức cầu cứu khẩn cấp cho hắn.”
Lão giả thở dài, nở nụ cười nói: “Phải làm sao đây? Không kịp mua quần rồi, mà một thế giới sắp bị yêu ma hủy diệt, Barry “què” không thể làm gì khác hơn là lập tức xuất phát từ sòng bạc.”
Cố Thanh Sơn bắt đầu hiểu được vấn đề.
Hắn dùng ánh mắt có ý hỏi thăm để nhìn lão giả.
Lão giả gật đầu nói: “Phải, Barry mặc luôn quần lót chạy vội đi.”
“Sau sự kiện ấy, mọi người ở thế giới kia được cứu, ai cũng cảm kích hắn, khắc tượng vì hắn, lúc hắn thua đến mất cả quần thì dáng vẻ y như cái pho tượng kia.”
“Sau đó, những thế giới khác cũng hiểu được ân huệ của hắn, nên đã tạo ra pho tượng cảm kích hắn.”
“Cho nên pho tượng này mơi lưu truyền rộng rãi như vậy.”
“... Thì ra là thế.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì thuyền đã cập bến.
Chẳng biết từ lúc nào, một luồng sáng xuất hiện cạnh thuyền.
“Chúng ta đến nơi rồi.” Lão giả nhìn ánh sáng nhỏ bé kia, nói.
...
Ở một nơi khác.
Thế giới hiện thực.
Một cuộc họp về số phận của toàn thế giới đang được tổ chức tại biệt thự trên núi.
Trương Anh Hào hắng giọng nói: “Vì thế tôi cho rằng, cần phải khiến đám khốn khiếp cuồng vọng kia tỉnh táo lại đã.”
“Ý kiến của những người khác thì sao?” Nữ hoàng Valrhona hỏi.
Tổng thống nhìn võ thánh Trương Tông Nguyên, gật đầu ý bảo ông ta nói đi.
Trương Tông Nguyên đáp: “Nhất định phải nói cho bọn họ biết, họ không phải nhân vật chính, bọn họ chỉ là may mắn được binh khí Hoàng Tuyền chọn trúng mà thôi.”
Liêu Hành cũng lên tiéng: “Đám khốn khiếp tự cho mình là đúng kia, gây ra vô số tội ác hết sức hoang đường, nên trừng phạt.”
“Đồng ý.” Máy Phán Xét Công Lý ồm ồm nói.
“Tán thành, ước nguyện ban đầu của chúng ta chỉ là muốn trợ giúp sự dung hợp thế giới để thế giới nhanh chóng mạnh hơn, chứ không phải trở thành đồng lõa của những kẻ giết chóc bừa bãi kia.” Vong Xuyên Ly Hồn Câu nói.
Tổng thống tiếp lời: “Nếu đã như vậy, chúng ta liền ra thông cáo toàn thế giới, mọi người đều có quyền lợi tu hành, nhưng không thể lợi dụng tu hành, có được năng lực rồi gây ra tội ác, ai làm trái thì phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
Mọi người bàn luận xong cùng nhìn sang bên kia.
Tô Tuyết Nhi ngồi trên ghế sa lon, thân mật nghe chim trắng nhỏ kể chuyện.
Dường như cô không nghe thấy quyết sách về cục diện của thế giới.
Trên thực tế, mỗi lần cô trở về, đều sẽ ngồi ngây ngốc tại chỗ này, yên lặng chờ Cố Thanh Sơn quay lại.
Chim trắng nhỏ lạnh lùng nói: “Ta đã kể xong, người nào tán thành, người nào phản đối?”
Nó nói xong câu thoại này, lập tức thay đổi sang giọng trần thuật: “Sau đó, tất cả người chết ở tầng mười tám địa ngục đều ra sức gật đầu, gào lên rằng quỷ vương muôn năm, chúng tôi tán thành quyết định của ngài.”
Hai tay Tô Tuyết Nhi chống cằm, mắt lóe sáng nói: “Anh ấy thật sự giết sạch hàng tỉ người chết ở địa ngục Nhấm Nuốt ư?”
Chim trắng nhỏ thở dài nói: “Đoạn này ta đã nói đến bảy lần rồi, nói thêm nữa chắc ta thành chim chuyên đi kể chuyện mất.”
“Vậy ngươi kể xem sao anh ấy cứu ngươi được.”
“Được… A!...” chim trắng nhỏ bất đắc dĩ nói.
Trương Anh Hào ngẫm nghĩ, dùng ngón tay chọc chọc Liêu Hành.
Liêu Hành hiểu ý.
Ông ta lớn tiếng nói: “À, chủ nhân Tô phủ, chuyện chúng tôi vừa bàn, cô có ý kiến gì không?”
“Hỏi tôi làm cái gì, chuyện nhàm chán của mấy người không có bất cứ quan hệ gì với tôi cả.” Tô Tuyết Nhi thản nhiên nói.
Lão già này thật là làm cho người phiền chán.
Oành!
Cửa lớn mở ra.
Cả người Diệp Phi Ly toàn máu đi tới.
“Tên cuồng giết người Trúc Cơ Kỳ đã bị tôi giải quyết rồi, tự tay tôi đã lấy đầu của hắn ta.” Diệp Phi Ly nói.
“Bẳng quang não anh đã nghe được ý kiến của mỗi người chúng tôi rồi, vậy bây giờ cái nhìn của anh là gì?”
“Tôi?”
Diệp Phi Ly thả tay, để lộ nụ cười thích ý.
“Tôi là quỷ giết người, giết nguời tu hành tôi sẽ tăng thêm lực lượng nên tôi giơ hai tay đồng ý.”
“Vậy thì mọi người đều nhất trí.” Tổng thống nói.
“Chưa được, vẫn còn các Cửu phủ khác chưa tỏ rõ thái độ.” Nữ hoàng Valrhona ngẫm nghĩ nói.
“Không phải chủ nhân Tô phủ còn đang ở chỗ này sao.” Diệp Phi Ly chỉ vào Tô Tuyết Nhi nói.
Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không ai nói gì.
Liêu Hành vội ho một tiếng, giải thích: “Chủ nhân Tô phủ nói chuyện không liên quan gì với cô ấy cả.”
Diệp Phi Ly ngồi xuống, rót cho mình ly nước soda, một hơi uống cạn sạch.
“Tại sao không liên quan, nếu chủ nhân Tô phủ chẳng quan tâm đến gì cả thì cũng quá không có tinh thần trách nhiệm rồi.” Diệp Phi Ly phê bình.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Trương Anh Hào mịt mờ lắc đầu, ý bảo anh ta đừng dại dột nói thêm gì nữa.
Chủ nhân Tô phủ... Là một người rất mạnh mẽ.
Lần trước Liêu Hành với chim trắng nhỏ nói sai, đã chọc cho cô bộc phát lực lượng, không ai dám nhìn thẳng.
Mấy ngày gần đây, cô đều ung dung xuyên qua không gian mà đến.
Việc này người bình thường há lại có thể làm được?
Tô Tuyết Nhi hơi hơi quay đầu, nheo cặp mắt xinh đẹp.
Trên người cô tản mát ra một khí thế nguy hiểm.
“Cả Cửu phủ tôi cũng lười để ý, thì quản chuyện của các người làm gì?” Tô Tuyết Nhi lạnh như băng nói.
Diệp Phi Ly: “Cô phải quản.”
“Ồ? Lý do quản?” Tô Tuyết Nhi nói.
Cô cảm thấy đã có chút phiền rồi.
“Bởi vì cô là người phụ nữ của anh ta, chuyện này là do anh ta làm, mà bây giờ anh ta lại không ở đây, trừ cô ra, còn ai có thể thay anh ta làm chủ?” Diệp Phi Ly nói.
Tô Tuyết Nhi ngẩn ngơ.
Liêu Hành âm thầm giơ ngón tay cái lên.
Trương Anh Hào nhíu mày
Tổng thống và Valrhona cũng cùng nhau nhìn về phía Diệp Phi Ly.
Diệp Phi Ly quả nhiên đã trưởng thành hơn nhiều rồi.
Tô Tuyết Nhi lắc lư, chợt đứng lên.
“Mau báo cáo lại cặn kẽ chuyện các người vừa bàn bạc cho tôi.”
Cô vô cùng nghiêm túc nói.
“Cô quyết định tham gia vào?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Tất nhiên, Chuyện của anh ấy cũng chính là chuyện của tôi” Tô Tuyết Nhi nói.
Diệp Phi Ly đứng trước mặt Tô Tuyết Nhi, báo cáo tường tận tình huống hiện tại.
Những thuật pháp và năng lực ở trong truyền thuyết đã xuất hiện ở nhân gian.
Nhóm binh khí thần kỳ ở Hoàng Tuyền cũng bắt đầu tìm kiếm chủ nhân.
Thậm chí ngay cả tuổi thọ của con người cũng bởi vì tu hành mà trở nên dài hơn nhiều.
Trong tình huống này, khó tránh khỏi có một số người có tốc độ tu hành cực nhanh, bởi vì nắm giữ được sức mạnh trước nay chưa từng có mà ý đồ muốn mở rộng ham muốn cá nhân.
Có người bắt tay vào xây dựng thế lực cho riêng mình, có người lại không tiếp nhận quy tắc ràng buộc của xã hội, dựa theo ý muốn của mình tự ý hành động.
Nói chung là, trật tự truyền thống mà nhân loại đã thiết lập và tồn tại mấy ngàn năm bởi vì số nhân loại có thực lực đột nhiên tăng mạnh mà lung lay sắp đổ vỡ.
Tô Tuyết Nhi chăm chú nghe xong, không để ý tới chuyện này.
Cô nhìn Diệp Phi Ly hỏi: “Anh với Thanh Sơn có quan hệ gì?”
“Anh ta cứu tôi khỏi sự hủy diệt và sa ngã, luôn dẫn dắt tôi, tôi cũng không biết nên hình dung loại quan hệ này như thế nào.” Diệp Phi Ly suy nghĩ một chút rồi nói.
Hắn ta vẫy tay về phía sau.
Bỗng có một cô gái nhỏ thanh thuần xuất hiện ở bên cạnh hắn ta.
“Lại đây, chào hỏi chị dâu đi.” Diệp Phi Ly nói.
“Em chào chị dâu.” Cô gái nhỏ cười ngọt ngào, nói.
“Xin chào.” Tô Tuyết Nhi nhận tiếng xưng hô này, đánh giá cô gái nhỏ trước mặt.
Bỗng tay cô khẽ động.
Một lá bài màu xám được tung ra, màn sương xám dày rải rác trong không khí, bao vây lấy cô gái nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.