"Ngươi nói những thần khí này cũng muốn làm như vậy sao?"
"Đúng vậy, binh khí tự bày trận là chuyện xưa nay chưa từng có, tôi không biết chúng nó có thể thành công hay không."
Cố Thanh Sơn nhìn về phía đỉnh núi Đại Thiết Vi.
Trường mâu bảy màu lẳng lặng đứng ở đó, lá bùa màu vàng vẫn phong ấn nó như cũ.
Nó rất ít khi ra tay, nói vậy cũng có liên quan đến lá bùa kia.
Cố Thanh Sơn nhìn trường mâu, đột nhiên hỏi: "Thật sự không có gì ngăn cản được trường mâu này à?"
"Đúng vậy."
"Không phải núi Thiết Vi vẫn không sao à?"
"Núi Thiết Vi có thể, nhưng cũng vô dụng, chúng tôi cũng không phải chưa từng thử qua."
Vong Xuyên Ly Hồn Câu thở dài một tiếng, nói: "Núi Thiết Vi thật ra là một trong ba thần khí của Hoàng Tuyền nên mới có khả năng ngăn cản thần binh trường mâu bảy màu."
"Nhưng không biết tại sao trước lúc bắt đầu chiến tranh nó đã bị trọng thương."
"Sau khi chiến tranh xảy ra, nó chỉ ngăn cản được mấy lần công kích của trường mâu bảy màu rồi bị đánh bay."
"Hơn nữa có ngăn được trường mâu bảy màu thì sao? Hiện tại thần linh đều đã chết sạch, cho dù thương thế của nó khỏi hẳn cũng không giết được yêu ma rải rác khắp Hoàng Tuyền, càng không thể ngăn cản Quỷ Vương sinh ra được."
"Thế cục tới nước này rồi, nó và ta chẳng thể ngăn cản được gì cả."
Cố Thanh Sơn vỗ trán, quả thực hết cách.
Ba mươi sáu binh khí trên bầu trời còn đang chậm rãi lập Hoàng Tuyền khốn ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-gioi-tan-the-online/1374080/chuong-514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.