Chương trước
Chương sau
Chim nhỏ trắng như tuyết nghiêm túc lắng nghe, bỗng nhiên mở to hai mắt.
Hình như nó không thể tin nổi câu hỏi này.
Chim nhỏ trắng như tuyết đậu xuống chuôi đao dài, dùng móng vuốt đạp đạp thanh đao dài: "Nhìn cho rõ, ta là một thanh đao, không phải máy móc."
Cố Thanh Sơn nghẹn lại.
Thanh đao đúng là không phải máy móc.
"Nói như vậy, ở Hoàng Tuyền, ngoại trừ máy móc ra, thì còn có nhiều thứ tồn tại khác nữa." Hắn lẩm bẩm nói.
"Thông thường dùng máy móc xử lý công việc thì đương nhiên sẽ có hiệu suất cao, nhưng nếu Hoàng Tuyền có chuyện xảy ra thì vẫn phải nhờ bọn ta ra mặt mới được." Chim nhỏ màu trắng kiêu ngạo nói.
Cố Thanh Sơn lại hỏi: "Ta muốn hỏi một câu, rốt cuộc tình hình của Hoàng Tuyền như thế nào rồi?"
"Cái này ta cũng không..." Chim nhỏ nói.
Cố Thanh Sơn cắt ngang lời nó rồi nói: "Ta biết ngươi không thể nói, ngươi cứ nói mấy chuyện quan trọng xảy ra với ta, tự ta đi xem xét."
Mấy thứ tồn tại ở Hoàng Tuyền này chẳng bao giờ nói gì cho hắn.
Cố Thanh Sơn đã có chút chán ngấy cái cảnh này rồi.
Chim nhỏ màu trắng chần chờ không chắc.
"Ta tới đây là vì thế giới Nhân Gian, xin hãy giúp một tay." Cố Thanh Sơn nói.
Chim nhỏ màu trắng nói: "Ngươi tới từ thế giới Nhân Gian? Vậy ngươi đã từng gặp mấy máy móc kia?"
"Trên thực tế chỉ có bốn cái máy tới nhân gian một cách yên ổn." Cố Thanh Sơn nói.
Cố Thanh Sơn lại kể quá trình nhóm máy móc đến nơi một lần nữa.
Chim nhỏ màu trắng hưng phấn nói: "Nói như vậy, ngươi thực sự là quân cứu viện đến từ nhân gian?"
Quân cứu viện...
Quân cứu viện đến từ nhân gian...
Cố Thanh Sơn im lặng.
Sao cái từ này lại chói tai như thế?
Chính hắn còn mong mỏi quân cứu viện của Hoàng Tuyền.
Bây giờ vừa khéo, binh khí của Hoàng Tuyền lại còn còn trông cậy vào quân cứu viện của nhân gian.
Cố Thanh Sơn thở dài, không biết sao nói: "Đúng vậy, xem như là quân cứu viện."
Chim nhỏ màu trắng nói: "Ta phải phối hợp với ngươi như thế nào?"
"Ta cần biết rốt cuộc Hoàng Tuyền xảy ra chuyện gì." Cố Thanh Sơn đáp ngắn gọn.
Chim nhỏ màu trắng ấp a ấp úng nửa ngày rồi mới lên tiếng: "Thật ra đó là chuyện rất kinh khủng, xảy ra một cách bất ngờ, lúc ấy..."
"Sao?"
"Ta đang ngủ."
"..."
Nhìn thấy biểu cảm khó mà diễn tả bằng lời của Cố Thanh Sơn, chim nhỏ màu trắng tranh thủ thời gian giải thích, nói: "Có hơn tám mươi cái máy, sự quản lý của thế giới Hoàng Tuyền vẫn luôn ngăn nắp gọn gàng, đã chẳng còn dùng binh khí thời thượng cổ như ta từ rất lâu rồi."
Nó duỗi cánh ra, vỗ vỗ đầu rồi nói: "Cho nên ta cũng có chút thả lỏng, a... Ha ha..."
Ngụ ý là chim ta đây cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra nữa.
"Vậy còn chuyện ngươi hợp tác với một người chết?"
"A, đó là chuyện hai ngày gần đây nhất, ta có thể nói cho ngươi."
"Mời nói."
"Hoàng Tuyền gặp tai vạ đến nơi, nhóm người chết ở địa ngục chia làm hai phe, một phe chủ trương hợp tác với yêu ma, dùng hết sức hủy diệt thế giới Hoàng Tuyền, nhằm đào thoát sự tra tấn ở địa ngục."
"Một phe khác chủ trương chống lại yêu ma, hy vọng có thể cứu vớt Hoàng Tuyền, dùng công đức để cứu rỗi tội nghiệt của bản thân, sớm ngày đi đầu thai."
Chim nhỏ màu trắng nói thêm: "Là binh khí của thế giới Hoàng Tuyền, đương nhiên ta muốn kế vai chiến đấu với nhóm người chết ở phe sau rồi."
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Nếu như vậy, tình hình hỗn loạn mà hắn thấy lúc nãy được được giải thích rõ.
Vừa rồi hắn ẩn nấp trong nước quan sát rất lâu, cuối cùng mới chọn một cơ hội ra tay cứu người chết kia.
Chuyện đó hoàn toàn là do cẩn thận.
Người chết chết rồi thì chỉ dần đến địa ngục ngủ say là có thể sống lại lần nữa, Cố Thanh Sơn thì không làm được.
Chỉ trong chốc lát ban nãy, Cố Thanh Sơn đã loáng thoáng cảm giác được, trong chỗ sâu ở núi Đại Thiết Vi có mấy khí tức Ma Thần vô cùng to lớn.
Núi Đại Thiết Vi, sớm đã rơi vào trong tay yêu ma.
Cố Thanh Sơn không nhịn được lại hỏi: "Không có người quản lý địa ngục sao? Thần của Hoàng Tuyền đâu? Chết hết rồi à?"
Chim nhỏ màu trắng nói: "Ta cũng không rõ, dù sao khi ta tỉnh lại, thế giới Hoàng Tuyền đã không còn thần linh."
"Ngươi lại không biết thần linh của Hoàng Tuyền đã đi đâu ư?"
"Xin lỗi, sau cuộc cách mạng máy móc, ta đã không ra ngoài quá lâu, khi cảm nhận được tai họa lớn của thế giới đã đến vào hôm trước thì ta mới đột nhiên tỉnh lại."
Cố Thanh Sơn nghe vậy thì thở dài.
Chính hắn vừa tới Hoàng Tuyền, hoàn toàn không biết gì về tình huống xung quanh, làm gì cũng chẳng biết đúng hay sai.
Bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là thông tin.
Chỉ khi biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì hắn mới có thể vạch kế hoạch hành động.
Hắn lại hỏi: "Dù ngươi không biết nhưng luôn có thứ tồn tại khác biết đầu đuôi câu chuyện mà... ngươi cảm thấy có ai biết không?"
Chim nhỏ màu trắng lập tức nói: "Ta đoán thanh Thần khí này cảm nhận được kiếp nạn lớn của thế giới sớm hơn ta, chắc chắn nó biết chuyện."
"Nó là ai?"
"Một trong ba Thần khí, Vong Xuyên Ly Hồn Câu, từ trước tới giờ nó không hề ngủ say, vẫn luôn ghi chép tất cả chuyện của linh hồn chết đi."
"Thật không?"
Cố Thanh Sơn đã thật sự có chút không dám tin con chim này rồi.
Chim nhỏ màu trắng bảo đảm nói: "Đúng vậy, tin tức của nó là nhanh nhạy nhất, không có chuyện nào trong Hoàng Tuyền có thể giấu được nó."
"Ngươi có thể dẫn ta đi tìm nó không?"
"Lúc nãy ngươi đã cứu ta một mạng, trên người ngươi lại có khí tức của vị tồn tại kia, đương nhiên ta sẽ dẫn ngươi đi."
Chim nhỏ màu trắng vỗ vỗ cánh, chui vào thanh đao Tước Cốt Quỷ.
Thanh đao dài lập tức bay lên không trung, xoáy hai cái, mũi đao chỉ vào một hướng.
"Bên kia!"
"Được, chúng ta lập tức lên đường đi tìm nó."
"Chờ một chút!" Thanh đao dài ngăn Cố Thanh Sơn lại.
"Sao vậy?"
"Ta nhất định phải nói trước cho ngươi biết, Vong Xuyên Ly Hồn Câu là binh khí của thần linh, nếu như không có được sự cho phép của nó ngươi nhất định không thể nắm chặt nó, nếu không thì ngươi sẽ lập tức chết đi."
"Được rồi, ta sẽ cẩn thận một chút."
"Đi thôi."
Thanh đao Tước Cốt Quỷ dẫn Cố Thanh Sơn theo, bay lượn một đường dưới đáy sông Vong Xuyên.
Cố Thanh Sơn nhìn giá trị hồn lực của mình một chút.
Triều Âm đang không ngừng sử dụng hồn lực để mở dòng nước Vong Xuyên.
Hơn một ngàn điểm hồn lực đang chầm chậm trôi đi mất.
Phải tăng nhanh tốc độ.
...
Núi Đại Thiết Vi.
Một chỗ vắng vẻ ở chân núi.
Cố Thanh Sơn thò thân thể ra khỏi sông Vong Xuyên, nhẹ nhàng nhảy lên bờ.
Trên trời không có mặt trời, không có trăng sáng và ngôi sao.
Nhưng lại có ánh sáng dìu dịu đều đều chiếu xuống, soi sáng một vùng cảnh tượng hiu quạnh.
Nơi này nhìn qua như là ban đêm của thế giới Hoàng Tuyền.
Một ngôi chùa miếu tỏa ra ý trang nghiêm xuất hiện trước mặt Cố Thanh Sơn.
Cả ngôi chùa miếu yên lặng, không có chút động tĩnh nào truyền ra.
"Chính là chỗ này."
Chim nhỏ màu trắng bay ra khỏi thanh đao dài, đậu trên vai Cố Thanh Sơn và nói.
"Đây là nơi nào?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đây là ngôi miếu thờ cúng Vong Xuyên Ly Hồn Câu, trong đó thờ phụng thần chú triệu hồi Khí Linh của nó."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.